Chết rồi lại chơi một lần.
Để đảm bảo an toàn cho người , tôi cần đảm bảo ta có thể sống sót để trả tiền cho tôi.
Tôi dùng hết quỷ lực, cuối cùng giúp ta từ từ đáp hai chân xuống đất.
Bác cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm: “Ơ! Cô , cháu biết công phu à?”
Đa Đa người chắp tay: “Bí kỹ tổ truyền, bác , bác nhất định phải giúp cháu giữ bí mật.”
Bác : “Tôi biết, tôi biết.”
Tôi kéo Đa Đa: “Bên trên mọi người đang ra ngoài, ở đây còn thời gian mà tự hào sao?”
Trên ban công phòng, quả nhiên có người áo đen chỉ về phía chúng tôi, vẻ mặt khiếp sợ.
Đa Đa vẫy vẫy tay với bọn họ, để lại cho bọn họ một bóng lưng kiêu ngạo.
Chúng tôi chạy ra khỏi ngõ, đến một góc không người.
Rất nhiều người vỗ vỗ vai tôi, : “Quỷ ca, hôm nay biểu hiện của không tệ.”
Tôi : “Chọn ngày không bằng nhân ngày…”
Cô ta : “Được!”
Sau đó, lấy tiền âm phủ trong túi ra, châm lửa.
Nếu không phải tôi sợ lửa tắt chắc tôi đã rơi nước mắt.
“Kiếm tiền có dễ không?”
Đang lúc tôi thu gom hết tiền vào túi, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện huống có chút không đúng.
Hai chiếc xe thương mại màu đen một trước một sau bao vây chúng tôi.
Từ trên xe bước xuống mấy người mặc đồ đen giống nhau.
Nhiều người trong số họ trông có vẻ dữ tợn, như thể họ sắp chết.
Tôi cất tiền : “Nếu tôi đã lấy tiền của , thì chính là ma của .”
“Đợi lát nữa tôi đếm 123, còn chút quỷ lực cuối cùng có thể hiện thân một chút.”
“Thừa dịp bọn họ hoảng sợ, mau chạy đi.”
Biểu của Đa Đa có chút kỳ quái, cũng không biết ta có nghe lọt hay không.
“1… 2…”
“Đại tiểu thư, xin theo chúng ta trở về đi.”
“Này… Cái gì? Đại tiểu thư!”
5
Đa Đa đưa lên xe với tôi: “Anh đi đi, để tôi một mình đối mặt với tất cả.”
Tất cả mọi người hai mặt nhau, không biết ta có ý gì.
Tôi là người duy nhất rơi nước mắt.
Tôi : “Hứa tiểu thư, trượng nghĩa, rất trượng nghĩa, ơn buông tay ra!”
“Aizzz… bỏ kho bạc nhỏ của tôi vào túi xách của khi nào ?”
Xe chạy vào một tòa biệt thự xa hoa.
Đa Đa đưa đến một căn phòng lớn hơn cả căn nhà của tôi.
Cô ta : “Quỷ ca, bọn họ muốn giam cầm tôi.”
Tôi : “Đại tiểu thư, tôi chỉ là người chết, cũng không phải điếc.”
Cô ta thẳng vào tôi và rằng tôi lấy tiền của ta nên tôi là ma của ta: “Quỷ ca, giúp tôi chạy một lần đi, nơi này chỉ có lầu hai, hậu viện chỉ có vú Trương…”
Tôi : “Các nhà tư bản các người thật sự không coi mạng của quỷ là mạng sống.”
“Hôm nay, tôi đã dùng hết quỷ lực. Sợ chưa chạm đất thì tôi đã hồn phi phách tán.”
Lúc này cửa phòng khách mở ra.
Một người hầu : “Đại tiểu thư, đã đến giờ ăn.”
Cô ta nghiêng đầu, : “Không ăn, bỏ đói tôi đi.”
Nhìn tấm lưng thất vọng của người hầu, trong bụng tôi cũng có cảm giác tương tự.
Cũng may người hầu không chiều chuộng ta, phục vụ một bữa cơm đơn giản gồm tám món một canh.
Những giọt nước mắt bất mãn chảy ra từ khóe miệng tôi.
Tôi : “Hãy để tôi thay gánh chịu những ngược đãi thể xác này.”
Không biết có phải vì tôi ăn quá ngon hay không.
Bụng Đa Đa kêu hai tiếng, rồi ra hiệu cho tôi tránh sang một bên.
Người giàu đạo đức giả, phải giành đồ ăn với quỷ mới có cảm giác ngon miệng.
Chúng tôi vùi đầu ăn nửa ngày, tôi xoa bụng ngồi dưới đất cảm khái:
“Cô xem cuộc sống của thật cho người ta hâm mộ.”
“Có phòng lớn ở, có đồ ăn ngon, còn có quỷ cùng chuyện phiếm.”
Cô ta cầm thìa không nhúc nhích.
Sau đó tôi nghe thấy hai tiếng nức nở nhẹ và hai giọt nước mắt rơi vào trong tô súp.
Tôi : “Không phải chứ, mới ăn có vài miếng mà thôi, không phải muốn lừa tiền cơm của tôi chứ.”
Lần đầu tiên giọng ta có chút trầm xuống.
Nói: “Quỷ ca, đi đi, rương của , tôi sẽ tìm người đưa trả lại.”
Tôi : “Được rồi! Hãy đứng dậy và bay tới cửa sổ.”
Trước khi quay lại, tôi liếc ấy.
Aizzz…
Tôi quay lại ngồi cạnh ta.
Tôi : “Tôi không thèm đồ ăn của .”
“Chủ yếu tôi là quỷ giữ lời hứa. Tôi đã nhận tiền lương một tuần, đừng nghĩ tôi sẽ trả lại.”
Đang định thêm gì nữa thì tôi cảm thấy cánh tay mình bị ai đó giữ lại.
Đầu Đa Đa tựa vào vai tôi: “Quỷ ca, kỳ thật tôi không muốn đại tiểu thư.”
Tôi không biết lúc tôi còn sống có nào dựa vào tôi như hay không.
Quỷ rõ ràng là không có tim, vì cái gì tôi cảm giác trong ngực đập thình thịch không ngừng.
Đa Đa cho tôi biết, lúc ta còn rất nhỏ, cha ta đã không cần ta.
Cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Cuộc sống tuy vất vả, cũng tự do tự tại.
Sau đó mẹ ốm nặng, ta bất đắc dĩ phải liên lạc với cha.
Cha nhận và đưa ra nước ngoài học.
Vốn tưởng rằng cha thật sự muốn bù đắp cho .
Trên thực tế, ông ta chỉ muốn lợi dụng như một con bài thương lượng trong kinh doanh và gả cho một ông già.
Tôi không biết thế nào để an ủi ta.
Nói: “Hóa ra cũng như tôi, đã gặp phải một tên tư bản có lòng đen tối.”
Cô ta ở trên lưng tôi nhéo một cái, đau đến mức tôi gào khóc.
Sau khi yên tĩnh lại, tôi với ta: “Thật ra có thể nhớ quá khứ của mình, đã rất tốt rồi.”
“Không giống chúng tôi, sau khi biến thành quỷ, cái gì cũng không nhớ.”
“Thậm chí cũng quên mất mình chết như thế nào.”
“Quỷ cần lấy lại tất cả hồi ức ở nhân gian, cho đến khi thản nhiên đối mặt với cái chết của chính mình.”
“Quá trình này, chính là hồi tưởng của chúng ta.”
“Chỉ có hồi tưởng xong, có thể thực sự buông bỏ tất cả cảm của nhân gian.”
“Ở Địa phủ sẵn sàng bước vào con đường luân hồi.”
“Tôi lang thang ở nhân gian hai năm, lại hoàn toàn không tìm bất kỳ dấu vết nào của mình.”
“Loại quỷ như tôi, cho dù xuống Địa phủ, cũng chỉ có thể xếp ở cuối cùng.”
“Cho nên tôi mới liều mạng để dành tiền, để về sau nếu không đầu , còn có thể quỷ giàu!”
Tôi cảm thấy bàn tay của ta, xoa bóp nơi vừa nhéo tôi.
Tôi giật mình một cái.
Tôi : “Nhưng tôi đã ăn của của và nhận tiền của . Nếu còn vấn đề gì cần giải quyết, tôi sẽ giúp.”
Mắt ta sáng lên.
Tôi vội vàng bổ sung một câu: “Nhảy lầu nữa không đâu.”
Cô ta : “Không nhảy, không nhảy, không phải tôi đã lắp máy nghe trộm trong văn phòng đó sao?”
“Lão già đó có quan hệ cảm với thư ký nhỏ của ông ta. Chỉ cần có bằng chứng ngoại , cha tôi sẽ không ép tôi lấy ông ta.”
“Anh giúp tôi lấy nó về, không?”
Tôi nhớ lại một chút: “À, thì ra là vị tổng giám đốc kia, cũng không phải rất già!”
“Tôi nhớ rõ hắn cao cao đẹp trai, hình như không xứng với lắm.”
“Có điều, thư ký nhỏ kia dáng người quả thật so với tốt hơn, không chừng thật có một chân…”
Đa Đa lại véo lưng tôi: “Vớ vẩn! Mau đi!”
Lúc tôi trở lại tòa nhà thì trời đã tối.
Trong tòa nhà gần như không có ai, đèn phòng việc của Tổng giám đốc vẫn sáng.
Tôi vừa thấy thư ký nhỏ ở cửa cũng không đi, nghĩ thầm, quả nhiên có cái gì mờ ám.
Bây giờ nhanh chóng lẻn vào mở máy nghe trộm, có lẽ đêm nay sẽ có trò hay để xem.
Cửa phòng việc mở ra, Tổng giám đốc ngồi trước bàn lớn, dường như đang chờ người nào đó.
Theo Đa Đa , tôi lặng lẽ lẻn đến bên cạnh giá sách, đang tìm thứ ấy để.
“Người đã đến, chúng ta bắt đầu đi.”
6
Vẻ mặt tôi mơ hồ quay đầu lại.
Phát hiện ánh mắt Tổng giám đốc đã chăm trên người tôi.
Ta nghiêng qua nghiêng lại, ánh mắt của hắn di chuyển theo tôi.
Tôi chỉ vào mũi mình: “Vừa rồi ông đang chuyện với tôi?”
Hắn gật đầu.
Tôi quỷ hai năm, hôm nay thật con mẹ nó gặp quỷ!
Làm sao người nào cũng thấy tôi?
Mắt âm dương dễ có thế sao?
Nhưng hắn sẽ bắt đầu cái gì?
Sau đó nghĩ lại, vội vàng bảo vệ ngực : “Không phải chứ! Ông không phải muốn chuyện kia chứ?”
Tổng giám đốc hào hứng tôi, hắn thật sự muốn biết, kia đã gì với tôi.
Tôi : “Ông không cần ngụy trang nữa, bộ mặt thật của ông đã sớm bị thấu.”
Tổng giám đốc không gì, lúc này, thư ký nhỏ bên ngoài cũng đi tới cửa.
Tôi thở dài, : “Đại ca, thói quen ăn bát nồi của ông thật không tốt.”
“Cô thư ký nhỏ này, rất xinh đẹp, có điểm nào không tốt hơn Đa Đa?”
“Ông cứ cho ta một danh phận, rồi quên Đa Đa đi.”
Thư ký nhỏ dường như hoảng hổ, xấu hổ đỏ mặt.
Lại trừng mắt giậm chân một cái, chỉ vào tôi: “Đại nhân, hắn…”
Tổng giám đốc giơ tay lên, bảo ấy im lặng.
Bây giờ tôi đã quen với việc ai cũng có thể thấy tôi.
Tổng giám đốc mỉm : “Đa Đa với cậu như ?”
“Đó là đương nhiên, tôi nhà ăn lớn, cũng không tệ đến thế phải không?”
Nhưng khi chuyện, tôi cảm thấy có gì đó không ổn: “Không đúng, ông có thể thấy tôi, ban ngày chẳng lẽ…”
Tổng giám đốc , : “Xem ra cậu quỷ cũng không ngốc!”
Bạn thấy sao?