Lúc này bố tôi bước xuống xe, vừa thấy Lục Cẩn Lâm liền sa sầm mặt:
“Anh còn mặt mũi đến nhà tôi à? Cút!”
“Bác trai, con biết con sai rồi, con thật sự biết lỗi rồi… xin bác cho con một cơ hội…”
Lục Cẩn Lâm định quỳ xuống, bố tôi đã giáng cho ta một bạt tai:
“Cút! Con tôi không phải là thứ muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ!”
Lục Cẩn Lâm bị tát đến lệch mặt, không dám phản kháng, chỉ tôi đầy đau khổ:
“Thanh Dao…”
Tôi quay người vào nhà, không hề ngoái đầu.
9
Trong những ngày sau đó, Lục Cẩn Lâm bắt đầu dùng mọi mối quan hệ để áp lực với tôi.
Lý Văn Văn gọi điện cho tôi:
“Thanh Dao, Lục Cẩn Lâm tìm đến tớ, nhờ tớ khuyên cậu rút đơn kiện. Anh ta không muốn ly hôn…”
“Cậu trả lời sao?” Tôi hỏi thẳng.
“Tớ chúc phúc cho ta và Đổng Nhược Đồng gắn bó suốt đời, cho thiên hạ yên bình…”
“Ha ha ha, chị em tốt, cậu tuyệt thật đấy.”
Ngay cả Vương Hạo cũng đến gặp tôi, Lục Cẩn Lâm bằng lòng giao toàn bộ 30% cổ phần công ty cho tôi, chỉ mong tôi rút đơn.
Tôi lạnh: “Những thứ đó vốn là của tôi, giờ ta đem ra điều kiện trao đổi à?”
Một tuần sau, Lục Tiểu Tiểu vội vã chạy đến:
“Chị! Anh em lại bị đau dạ dày, phải nhập viện rồi. Bác sĩ nghiêm trọng lắm, có thể phải cắt bỏ toàn bộ.”
Tôi thản nhiên tiếp tục đọc sách: “Ừ.”
“Chị có muốn đến thăm không? Bác sĩ lần này thật sự nguy hiểm…”
Tôi đặt sách xuống, ấy:
“Tiểu Tiểu, chị đã từng quan tâm đến sức khỏe của em — đó là chuyện quá khứ rồi.
Bây giờ sống chết của ta, chẳng liên quan gì đến chị nữa.”
Lục Tiểu Tiểu cắn môi: “Vậy… chị có thể cho em công thức trà dưỡng dạ dày không? Em sẽ bảo mẹ nấu cho ấy.”
Tôi lấy sổ tay ra, xé vài trang rồi đưa cho ấy:
“Cầm đi. Ai trong nhà em muốn nấu thì nấu, dù sao chị cũng sẽ không quay đầu lại.”
Lục Tiểu Tiểu nhận lấy tờ giấy: “Chị… cảm ơn chị…”
“Đừng cảm ơn. Không phải vì chị còn quan tâm đến ta.” “Chị chỉ không muốn thấy em bị khó xử.”
Ba ngày sau, Lục Tiểu Tiểu lại đến tìm tôi.
Cô ấy Lục Cẩn Lâm biết tôi đã đưa công thức cho ấy, liền cho rằng tôi vẫn còn cảm.
Anh ta nhờ ấy nhắn lại:
“Anh ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Anh ấy sẵn sàng cắt đứt mọi liên hệ với Đổng Nhược Đồng, cả đời này sẽ chỉ mình chị.”
Khi Lục Tiểu Tiểu thuật lại, gương mặt ấy trông vô cùng khó xử — hiển nhiên là không chịu nổi nữa.
Tôi lạnh một tiếng:
“Giờ mới biết hối hận à? Lúc trước lựa chọn phản bội, sao không nghĩ đến hậu quả?”
“Tiểu Tiểu, em thay chị nhắn lại với ta.”
Tôi đứng dậy, từng chữ một rõ ràng: “Có những người, một khi đã bỏ lỡ… chính là cả đời!”
Tôi cứ tưởng từ chối Lục Cẩn Lâm rồi thì sẽ yên tĩnh một thời gian.
Không ngờ Đổng Nhược Đồng lại chủ liên lạc với tôi.
“Cố Thanh Dao, chúng ta có thể gặp nhau chuyện không?”
Tôi đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều: “Được, quán cà phê cũ, một tiếng nữa gặp.”
Tôi cố đến sớm, chọn một chỗ gần cửa sổ rồi gọi một ly latte, thong thả nhâm nhi.
Đổng Nhược Đồng đến trễ, sắc mặt có vẻ mệt mỏi, vành mắt cũng hơi sưng đỏ.
Cô ta vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề: “Cố Thanh Dao, chị còn định dây dưa với Cẩn Lâm đến bao giờ nữa?
Anh ấy như rồi, chị vẫn chưa chịu buông tha cho ấy sao?”
Tôi chậm rãi khuấy cà phê, không buồn ngẩng đầu lên: “Đổng Nhược Đồng, nhầm rồi.
Là ta không chịu ly hôn, không phải tôi dây dưa.”
“Cô rõ ràng biết ấy không thể rời xa chị, mà vẫn cố giày vò ấy!”
Giọng Đổng Nhược Đồng càng lúc càng sắc bén. “Chị không thể rộng lượng hơn một chút sao? Thành toàn cho bọn em đi!
Anh ấy vì muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này mà ngay cả em cũng không thèm để ý!”
Tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng ta: “Thành toàn cho hai người?
Đổng Nhược Đồng, cũng tự tin quá rồi đấy.
Tôi mắc cái gì phải thành toàn cho một kẻ thứ ba hoại hôn nhân người khác như ?”
“Tôi không phải tiểu tam!” Đổng Nhược Đồng tức đến bật dậy. “Tôi và Cẩn Lâm là thanh mai trúc mã, chị mới là người chen vào sau!”
“Cô muốn so thứ tự đến trước hay sau với tôi à?”
Tôi lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận kết hôn, đập mạnh lên bàn: “Đổng Nhược Đồng, mở to mắt mà . Đây là giấy đăng ký kết hôn — tôi là vợ hợp pháp của ta.”
“Còn …” Tôi cố vừa vừa đánh giá ta từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh thường:
“Nói nhẹ nhàng thì là người ngoài luồng.”
“Nói học thuật thì là mục tiêu ngoại .”
“Nói hài hước thì… thậm chí còn không bằng thiếp, chính là cái chữ ‘trộm’ trong câu ‘thà trộm còn hơn thiếp’.”
10
Mặt Đổng Nhược Đồng đỏ bừng, lắp bắp: “Nhưng… bọn tôi lớn lên cùng nhau mà…”
“Lớn lên cùng thì có đặc quyền chắc?”
Tôi nhướng mày, như không : “Đổng Nhược Đồng, tôi hỏi vài câu nhé.”
“Câu… câu gì?” Cô ta cảnh giác tôi.
“Thứ nhất, biết vì sao Lục Cẩn Lâm nhất quyết không chịu ly hôn không?”
Tôi đặt ly cà phê xuống: “Không phải vì , mà vì nếu không có tôi, ta chẳng là gì cả.”
Đổng Nhược Đồng sửng sốt: “Chị bậy gì thế?”
“Thứ hai, có biết Tập đoàn Lục thị phát triển như ngày hôm nay là nhờ đâu không?”
Tôi lạnh: “Kỹ thuật cốt lõi là của tôi, vốn khởi nghiệp là của nhà tôi, khách hàng quan trọng đều do bố tôi giới thiệu.
Bạn thấy sao?