QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/thuc-uong-hanh-phuc/chuong-1
“Ngày mai tôi sẽ tìm luật sư, chuẩn bị đơn ly hôn. Cuộc hôn nhân này, đến đây là chấm dứt!”
Nói xong, tôi cùng bố mẹ rời khỏi nhà họ Lục, không hề ngoái đầu lại.
Sau lưng vang lên tiếng hét khản giọng của Lục Cẩn Lâm:
“Thanh Dao! Hãy nghe giải thích! Chuyện không phải như em nghĩ đâu!”
Nhưng tôi đã không còn muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Rời khỏi nhà họ Lục, tôi quay về nhà bố mẹ.
Lần này tôi ở lại nửa năm liền. Trong khoảng thời gian đó, Lục Cẩn Lâm nhiều lần cố gắng liên lạc với tôi, đều bị bố mẹ tôi chặn lại.
Lục Tiểu Tiểu thường xuyên nhắn tin cho tôi, kể chuyện nhà họ Lục. Xem ra ấy cũng đã nhịn quá lâu rồi.
“Chị dâu, em lại tái phát bệnh dạ dày, lần này phải nhập viện ba ngày.”
“Đừng gọi là chị dâu nữa, sau này gọi chị là ‘chị’ thôi.”
“Dạ, chị.” Phía sau còn kèm theo một icon lè lưỡi tinh nghịch.
“Đổng Nhược Đồng giờ càng ngày càng dính lấy em, còn thường xuyên đến nhà ăn chực.”
“Mẹ em bây giờ lại thay đổi thái độ, khen Đổng Nhược Đồng dịu dàng hiểu chuyện, biết quan tâm chăm sóc.”
“Ba em cũng thấy ta không tệ, ấy là nết na, có giáo dưỡng.”
Xem xong những tin nhắn này, tôi chỉ khẽ mỉm .
Bệnh dạ dày của Lục Cẩn Lâm, không có công thức trà dưỡng sinh của tôi thì tái phát là chuyện sớm muộn.
Còn Đổng Nhược Đồng thì nhân lúc ta bệnh, ra sức quan tâm săn sóc, dĩ nhiên sẽ lấy lòng bố mẹ chồng.
Nhưng tất cả những điều đó, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Tôi đã quyết tâm ly hôn.
Chỉ là, vì nghĩ đến mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà, tôi vẫn muốn để luật sư đứng ra đàm phán, tránh lớn chuyện.
Không ngờ, tôi muốn giữ thể diện cho người khác, người khác lại tưởng tôi dễ bị bắt nạt.
“Chị dâu, em kiên quyết không đồng ý ly hôn.”
Tôi trả lời: “Nói với ta, tôi sẽ không giữ thể diện cho nhà họ Lục nữa. Tôi sẽ kiện ra tòa.
Không cần ta đồng ý, tòa sẽ tự có phán quyết.”
Rất nhanh, Lục Tiểu Tiểu nhắn lại: “Chị dâu, em đã thẳng với em rồi, hỏi rõ ràng rốt cuộc ấy muốn gì.
Anh vẫn cứ khăng khăng , với Đổng Nhược Đồng chỉ là cảm em, không hề có cảm nam nữ.”
8
Tôi dòng tin nhắn này, trong lòng dâng lên một cơn chán ghét cực độ.
Đến nước này rồi mà còn không chịu thừa nhận bản chất xấu xa của mình?
Xem ta là em ? Lục Cẩn Lâm đúng là giỏi bịa chuyện để tự bào chữa.
“Anh ấy gì?” Tôi nén cơn giận hỏi.
“Anh ấy bảo, từ nhỏ Đổng Nhược Đồng đã yếu ớt, tính cách mềm yếu.
Anh ấy chỉ muốn chăm sóc ta theo bản năng bảo vệ.
Còn , cảm dành cho ấy giống hệt như dành cho em — đều là cảm em.”
“Em nghe mà buồn nôn quá trời luôn!”
Lục Tiểu Tiểu phẫn nộ tiếp tục nhắn tin.
“Em mới là em ruột của ảnh!
Ảnh đã bao giờ nhắn tin cho em giữa đêm khuya là nhớ chưa?
Đã bao giờ tặng cho em sợi dây chuyền tám vạn tệ chưa?
Đã bao giờ đưa em đi xem phim lãng mạn riêng chưa?”
“Em thẳng với ảnh: ‘Anh mà cũng đối xử với em như với Đổng Nhược Đồng, thì em lập tức báo công an vì có ý đồ với em ruột đấy!’”
Đọc đến đây, tôi không nhịn bật .
Lục Tiểu Tiểu — con nhóc này — đến thời khắc quan trọng vẫn rất đáng tin cậy.
“Sau đó thì sao? Anh ta gì?”
“Anh ta bị em chặn họng không gì, mãi mới thốt ra câu ‘Tiểu Tiểu, sao em lại nghĩ về như ’, buồn nôn chết mất!”
Tôi hít sâu một hơi, nhắn thêm một tin nữa cho Lục Tiểu Tiểu:
“Em với Lục Cẩn Lâm: nếu ta còn không chịu ly hôn, tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Lục.
Tập đoàn Lục thị ra sao, sống hay chết, không liên quan gì đến tôi nữa.”
“Còn nữa, em cũng dọn khỏi nhà họ Lục đi.
Nếu ta thích trai như thế, thì để Đổng Nhược Đồng em cho ta!”
Lục Tiểu Tiểu lập tức trả lời:
“Vâng chị dâu… à không, vâng chị! Em muốn chuyển đi từ lâu rồi!
Ngày nào cũng phải hai người họ diễn cảnh huynh muội thâm , em sắp phát nôn mất!”
Tôi chính thức ủy quyền cho luật sư nộp đơn khởi kiện ly hôn ra tòa.
Ba ngày sau, Lục Cẩn Lâm nhận trát triệu tập của tòa án.
Lục Tiểu Tiểu kể lại, lúc ta thấy trát, cả người đờ ra, sau đó phát điên gọi điện cho tôi.
Cả ngày hôm đó điện thoại tôi reo không ngừng, cuộc gọi của Lục Cẩn Lâm tới tấp, tôi đều từ chối hết.
Anh ta bắt đầu nhắn tin WeChat, từng tin một:
“Thanh Dao, chúng ta chuyện đàng hoàng, đừng đưa chuyện ra tòa.”
“Anh thừa nhận mình sai rồi, muốn thay đổi, xin em cho một cơ hội nữa không?”
“Thanh Dao, không thể mất em… xin em rút đơn kiện đi.”
Tôi chẳng buồn đọc kỹ, càng không muốn trả lời — trực tiếp xóa hết.
Chiều hôm sau, tôi vừa từ công ty về thì thấy Lục Cẩn Lâm đang đứng trước cổng.
Trong tay ta là một chiếc hộp trang sức tinh xảo, vừa thấy tôi đã vội bước lại gần.
“Thanh Dao, đây là dây chuyền kim cương đặt riêng cho em, trị giá 800 nghìn.”
Anh ta mở hộp ra, bên trong là một chuỗi kim cương lấp lánh chói mắt.
Tôi ta bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Lục Cẩn Lâm, nghĩ tôi là loại phụ nữ có thể bị tiền mua chuộc sao?”
“Không phải! Anh chỉ muốn thể hiện thành ý của mình…”
“Thành ý?” Tôi khẩy.
“Thành ý của là dùng tiền ném vào mặt tôi? Là để chứng minh tôi đáng giá hơn Đổng Nhược Đồng sao?”
Bạn thấy sao?