“Dù sao cũng đâu cần tôi, có tiểu thanh mai của chăm sóc là đủ rồi.”
“Em đừng loạn nữa không? Anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, giữa và Đổng Nhược Đồng thực sự không có gì cả!”
Giọng ta càng lúc càng bực bội.
“Không có gì à?”
Tôi dừng tay, quay đầu ta.
“Vậy giải thích xem vì sao phải xóa tin nhắn? Tại sao phải giấu tôi đi hẹn hò riêng?”
“Nếu thật sự không có gì, thì sợ gì mà không cho tôi biết?”
Lục Cẩn Lâm bị hỏi đến á khẩu, sắc mặt mỗi lúc một khó coi hơn.
“Em chẳng tin chút nào!”
Anh ta đột nhiên bùng nổ. “Kết hôn ba năm, em như đấy à? Anh ra ngoài chỉ cần đối xử tốt với người khác một chút, em liền cho là phản bội!”
Vừa , ta vừa lao ra phòng khách, giật bức ảnh cưới trên tường xuống đập nát, rồi xé tan.
“Đã không tin nhau thì giữ mấy thứ này gì nữa?!”
Soạt một tiếng, tấm ảnh cưới bị xé đôi.
Anh ta vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục xé hết các bức ảnh khác, vừa xé vừa gào lên:
“Em căn bản không ! Người thật lòng thì phải tin tưởng vô điều kiện!”
Tôi lặng lẽ ta phát điên.
Đợi đến khi ta xé sạch mọi bức ảnh, tôi mới lạnh lùng cất tiếng:
“Lục Cẩn Lâm, cảm ơn vì đã để tôi thấy rõ bộ mặt thật của .”
Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
“Một người thật sự trong sạch, sẽ vì bị nghi ngờ mà xé ảnh cưới với vợ sao?”
Anh ta sững người, đống mảnh vụn ảnh trên sàn, như vừa nhận ra chuyện mình vừa .
“Hành vi của vừa rồi, đã cho tôi câu trả lời.”
Tôi kéo vali đi về phía cửa.
“Lục Cẩn Lâm, bây giờ tôi chính thức thông báo: tôi muốn ly hôn.”
“Không! Anh không đồng ý!” Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.
“Không đồng ý?” Tôi lạnh. “Anh nghĩ mình còn có quyền lựa chọn sao?”
Tôi lấy điện thoại, mở một thư mục.
“Ở đây có đầy đủ bằng chứng giữa và ta, còn cả video vừa rồi xé ảnh cưới.”
“Anh nghĩ thẩm phán sẽ xử thế nào?”
Lục Cẩn Lâm muốn nắm lấy tay tôi: “Thanh Dao, vừa rồi chỉ là bốc đồng…”
Tôi lập tức tát thẳng vào mặt ta.
Tiếng bạt tai vang vọng khắp phòng khách.
“Lục Cẩn Lâm, đừng chạm vào tôi, ghê tởm!”
Tôi hất tay ta ra.
“Cả người bây giờ toàn mùi của người phụ nữ khác, khiến tôi muốn ói!”
Anh ta ôm mặt, không dám tin tôi.
Tôi lại tát thêm cái nữa: “Cái này là thay mặt cho em .”
“Lúc ta bị Đổng Nhược Đồng ức hiếp, bảo nó rộng lượng.”
“Giờ đến lượt bị đánh, cũng rộng lượng một chút đi.”
Vì ta rất rõ, một khi dám ra tay, tôi sẽ có bằng chứng bạo hành gia đình.
Đến lúc đó không chỉ tài sản phải chia đôi, mà danh tiếng của ta cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Điều quan trọng hơn là, không có cổ phần và kỹ thuật trong tay tôi, Tập đoàn Lục thị sẽ sản trong vòng nửa năm.
“Lục Cẩn Lâm, hãy nhớ lấy cảm giác này.”
Tôi khuôn mặt sưng đỏ của ta, tâm trạng thoải mái chưa từng có.
“Từ khoảnh khắc chọn phản bội, đã mất tôi rồi.”
“Bây giờ hối hận, muộn rồi!”
Tôi kéo vali bước về phía cửa.
“Thanh Dao, em định đi đâu?” Anh ta đuổi theo.
“Về nhà ba mẹ tôi.”
Tôi không ngoái đầu lại. “Khi nào nghĩ thông suốt, thì đến tìm tôi ký đơn ly hôn.”
“Nhớ lấy, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”
4
Sáng hôm sau, vừa về nhà mẹ một ngày, tôi nhận điện thoại của Lý Văn Văn.
Cô ấy lâu rồi không gặp, bè hẹn nhau tụ họp một chút.
Nhìn danh sách người sẽ ăn tối trong tin nhắn ấy gửi, tôi biết rõ đây là nhóm chung giữa tôi và Lục Cẩn Lâm.
Tôi hiểu ngay ấy đến để người hòa giải, thế là tôi rủ luôn Lục Tiểu Tiểu đi cùng.
Sáu giờ chiều, tôi và Lục Tiểu Tiểu đến một hội sở tư nhân ở trung tâm thành phố.
Trong phòng bao đã có vài người ngồi sẵn: Lý Văn Văn, Trương Tiểu Huệ, vợ chồng Vương Hạo — toàn là bè lâu năm, cũng đều quen Đổng Nhược Đồng.
“Thanh Dao, nghe cậu và Cẩn Lâm đang có chút mâu thuẫn?” Lý Văn Văn hỏi han.
“Cũng chỉ là chuyện của Nhược Đồng thôi mà, cần gì phải căng thẳng như ?” Trương Tiểu Huệ cũng khuyên can.
“Nhược Đồng là từ nhỏ của tụi mình, có thể hơi thân thiết chút thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều. Cẩn Lâm với ấy chỉ như em.”
“Đúng ,” Vương Hạo gật đầu, “Tụi mình còn không hiểu con người Cẩn Lâm sao?
Tuyệt đối không phải loại phản bội hôn nhân đâu. Thanh Dao, có khi cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tôi mỉm nhàn nhạt: “Ừ nhỉ, toàn chuyện nhỏ thôi mà, còn phiền mọi người phải đến đây.
Nào, ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa chuyện.”
Mọi người thấy tôi biểu hiện nhẹ nhàng, đều yên tâm hơn. Bắt đầu rôm rả ngồi vào bàn, chọn món ăn.
Lúc đang đợi món lên, tôi bất ngờ quay sang hỏi Vương Hạo: “Lần trước tôi thấy ở LV mua cái túi đó, sao hôm nay không thấy chị dâu xách ?”
Bạn thấy sao?