Thức Tỉnh Sau Năm [...] – Chương 1

Vào ngày sinh nhật của tôi, trai tôi hôn một say đắm.

Tôi liếc một cái, rồi bình tĩnh nhắn tin cho ấy.

“Đang gì thế?”

Giang Nhiên, người đang ngồi chéo đối diện, một tay giữ sau đầu của hoa khôi trường để hôn, tay kia thì tranh thủ lấy điện thoại ra, gõ vài chữ rồi gửi đi.

“Đang ngủ, em cũng ngủ sớm đi.”

“Tôi đang ngồi ngay phía sau , qua đây uống với tôi một ly.”

1.

Khi Giang Nhiên từng bước tiến về phía tôi, mỗi bước chân của ấy như giẫm lên trái tim tôi, khiến ngực tôi đau nhói.

Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân giữ giọng điệu không quá dao .

“Kỹ thuật hôn của ngày càng tốt nhỉ, không giống như năm năm trước khi hôn tôi, còn rất vụng về.”

Tôi nghĩ mình có thể kìm nén, mắt tôi vẫn đỏ lên.

Tôi đã Giang Nhiên năm năm, năm năm ấy không thể bằng sự xuất hiện của một người khác. Tại sao người hôm qua tặng hoa cho tôi, hôm nay lại có thể hôn người khác say đắm như ?

Giang Nhiên cau mày, xoa nhẹ lên trán, giọng lạnh lùng.

Anh : “Châu Ngôn, đừng loạn.”

Tôi tức giận đến mức bật : “Anh nghĩ tôi đang loạn à?”

Giang Nhiên lạnh lùng ngẩng đầu lên tôi chằm chằm, tôi thì giơ tay đổ cả ly rượu lên mặt .

“Chúc mừng kỷ niệm năm năm nhau, Giang Nhiên.”

2.

Tôi không nhớ thế nào mình về nhà.

Chỉ nhớ mình đã uống rượu ở quán, sau đó hình như ôm một chàng đẹp trai hỏi tại sao ta không muốn tôi, khi tỉnh dậy thì đã nằm ở đây.

Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, năm năm qua tôi không có chuyện gì với Giang Nhiên, thế mà bây giờ lại…

Nhưng tôi còn chưa kịp khóc, thì người đàn ông trên giường đã từ từ tỉnh dậy, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhanh chóng tràn đầy nước mắt.

“Chẳng lẽ chị không muốn chịu trách nhiệm với em à?”

Giọng nghẹn ngào, ấm ức, pha lẫn chút tiếng khóc.

Tôi chỉ cảm thấy đau đầu, không ngừng xoa bóp thái dương, thấy người trước mặt sắp khóc rồi, đành phải an ủi trước.

“Không, không có, em đi, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe , cậu ta nhướng mày: “Sao , chị định quỵt nợ à?”

3.

Tôi đang định lý luận với cậu ta, thì đột nhiên chuông báo thức vang lên, tôi mới nhớ hôm nay là ngày đầu tiên đi .

Chết rồi, sắp trễ giờ rồi.

Tôi định đứng dậy bị cậu ta giữ lại: “Chị đi đâu?”

Tôi không còn thời gian để ý đến cậu ta, gạt tay cậu ta ra, vội vàng tìm quần áo trên sàn, vừa tìm vừa : “Tôi phải đi .”

Khi tôi đã chuẩn bị xong, mới phát hiện điện thoại của mình đang nằm trong tay cậu ta.

Cậu ta “Để lại số liên lạc, đừng nghĩ mất danh dự của người ta rồi chạy trốn.”

Tôi: “?”

Tôi vội cầm lấy túi xách, giật lại điện thoại từ tay cậu ta, lướt qua, mới phát hiện cậu ta lưu tên là “Chồng”.

Tôi ngớ người “Em tên là gì?”

Cậu ta , để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ “Gọi là chồng.”

Tôi liền ném túi xách vào cậu ta.

“Cút.”

4.

Tổng giám đốc mới của công ty tên là Tần Tiêu, nghe trong thương trường là người “quyết đoán và mạnh mẽ”, việc thì rất dứt khoát.

Còn tôi thì ngay ngày đầu tiên đi đã đến muộn…

Thang máy của nhân viên đã chật cứng, tôi cắn răng, nghĩ rằng Tần Tiêu chắc chắn không đến muộn, nên tôi chạy nhanh đến thang máy dành cho tổng giám đốc.

Kết quả là khi cửa thang máy từ từ mở ra, điều đầu tiên tôi thấy là một đôi chân dài trong chiếc quần âu màu đen.

“…”

“Xin lỗi, phiền rồi.”

Tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên xem ấy trông như thế nào, quay người định chạy, một cánh tay dài đã kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng rồi nghiến răng “Chạy gì nữa, lại muốn trốn à?”

Tôi nghe thấy giọng đó, quay đầu lại, khi thấy gương mặt tinh tế ấy thì sững sờ.

Đây… chẳng phải là người mà tôi đã ngủ cùng tối qua sao?

5

Khi tôi đang do dự không biết thế nào để thoát thân, thì trợ lý Trương đứng sau Tần Tiêu lên tiếng.

“Tổng giám đốc, ấy chỉ là một nhân viên bình thường, đi cùng thang máy với chúng ta e là… không phù hợp lắm.”

Tôi liên tục gật đầu đồng ý.

Tần Tiêu vẫn ôm chặt tôi, không hề buông tay, chỉ lạnh lùng quay đầu với trợ lý Trương: “Anh có ý kiến gì à?”

“Nếu có thì xuống đi.”

Cửa thang máy lại mở ra, và trợ lý Trương bị đuổi xuống.

Tần Tiêu dùng một tay ôm lấy tôi trong lòng, giọng có chút đắc ý: “Chị định chạy đi đâu lần này nữa đây?”

Tôi hít một hơi thật sâu, với tâm trạng chẳng cần công việc nữa, tôi chậm rãi từng chữ: “Tổng giám đốc, giữa chúng ta không có gì đâu.”

Nghe , mắt ta lập tức đỏ hoe.

“Quả nhiên là chị không muốn chịu trách nhiệm với tôi.”

Tôi: “?”

6.

Thang máy an toàn đi lên đến tầng thượng.

Khi cửa thang máy mở ra, tôi cảm thấy cả người tê liệt.

Sau khi khó khăn lắm mới tiễn Tần Tiêu đi, tôi thực sự muốn lên Zhihu để hỏi: Có chuyện gì sốc không?

Có đấy, tôi đã ngủ với sếp của mình.

Có gì còn sốc hơn không?

Cũng có. Cô trai cũ ngoại với lại chung công ty với tôi.

Trước mặt tôi là một trong chiếc váy trắng, mái tóc xoăn thả nhẹ nhàng sau lưng, ta mỉm với tôi.

Chỉ cần vào gương mặt này, tôi cũng có thể nhận ra ta chính là người đã hôn Giang Nhiên hôm đó ở quán bar.

Cô ấy là hoa khôi trường đại học của họ, còn tôi và Giang Nhiên là học cấp ba.

Thực ra, mọi dấu hiệu đã có từ lâu.

Từ việc Hứa An Nhiên thường gửi những sticker đáng để hỏi Giang Nhiên đã dậy chưa,

Giang Nhiên sẽ trả lời ấy bằng một sticker đáng khác.

Đến ngày sinh nhật của Hứa An Nhiên, ấy gửi hai mẫu bánh để Giang Nhiên chọn.

Giang Nhiên rất kiên nhẫn, tư vấn cho ấy mẫu nào đẹp hơn.

Giang Nhiên lưu tên của Hứa An Nhiên là “Heo Con”.

Cái tên thân mật này, Giang Nhiên trước đây vẫn dùng để gọi tôi.

Nhưng khi tôi cầm điện thoại chất vấn ấy,

Anh ấy chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: “Châu Ngôn, đừng loạn.”

Thật đáng tiếc là lúc đó tôi không hiểu, tôi nghĩ rằng chỉ cần ấy không chia tay với tôi, thì ấy vẫn còn thích tôi.

Tôi cũng nghĩ rằng mình vẫn còn thích Giang Nhiên.

Cho đến khi tôi thấy họ hôn nhau ở quán bar, tim tôi vẫn đau, tôi nhận ra rõ ràng rằng

Tôi không còn ấy nhiều như trước nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...