Ơ.
Công nhận, tôi cảm giác bụng mình đỡ hơn thật.
“Vậy nghỉ ngơi một giấc cho tốt nhé.”
Anh ta xoa đầu tôi.
Dưới ánh mắt dịu dàng, lo lắng của ta, tôi bất giác cảm thấy an tâm và cơn buồn ngủ kéo tới.
Tôi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy, bụng chỉ còn hơi đau âm ỉ.
Tôi dậy đi vệ sinh.
Lại phát hiện trên ban công có thứ gì đó đang phơi.
Màu vàng nhạt, là một chiếc quần lót.
Đang bay bay nhẹ nhàng trong gió.
Mặt tôi lập tức nóng bừng.
“Trần Bất Nham!”
Anh ta giặt quần lót bẩn của tôi!
Trời ạ!
Tôi cứ nghĩ mình đã mặt dày lắm rồi.
Không ngờ ta còn vô liêm sỉ hơn tôi, đúng là không ai địch nổi!
Có phải do tôi dạy hư không?
Tôi thật sự xấu hổ quá!
“Sao thế? Vợ ơi…”
Trần Bất Nham vội vàng lăn xe tới, thấy tôi đang giận dữ chỉ vào quần áo trên ban công.
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Nhận ra vấn đề, ta xấu hổ: “Là… là tôi giặt.”
Tôi tức đến phát ngất.
Giơ tay định đánh ta.
Nhưng gương mặt không biết xấu hổ mà còn đầy mong chờ của ta, tôi sợ ta lại liếm tay mình.
Thôi bỏ qua .
Khi tôi hạ tay xuống.
Ánh mắt ta thoáng lộ vẻ thất vọng, vẫn nắm lấy tay tôi: “Vợ ơi, mau về giường nghỉ ngơi đi.”
Tôi cố rút tay ra, thế nào cũng không thoát .
Không thể nào.
Mới bao lâu mà Trần Bất Nham đã thành ra như ?
Con chó nhỏ hung dữ hồi trước đâu rồi?
13
Hệ thống xuất hiện khi Trần Bất Nham đang nấu nước đường đỏ cho tôi.
【Ký chủ, ký chủ!
【Rất xin lỗi! Hệ thống chính bị lỗi, đã nhầm lẫn giữa và nữ chính ở một thế giới khác!】
Tôi bảo mà.
Trước khi đến đây, hệ thống đập tay lên ngực cam đoan, nam chính dịu dàng chu đáo, trên giường lại cực kỳ mạnh mẽ.
Kết quả gặp phải lại là một ông ngồi xe lăn, suốt ngày chửi người hầu như quái vật lừa kêu tai to.
Hóa ra là cho tôi nhầm người.
【Vậy, muốn đổi lại không? Hay tiếp tục chinh phục nam chính ở thế giới này?】
Hệ thống không ép buộc, cho tôi một ngày để quyết định.
14
Buổi tối.
Tôi định ra ngoài đi dạo.
Chưa kịp cúi xuống xỏ giày, Trần Bất Nham đã lăn xe lại, nhanh chóng cúi người nhặt giày đưa cho tôi, giọng nhẹ nhàng, gần như nũng nịu: “Vợ ơi, đưa chân đây, để giúp em mang giày ~”
Tôi: “…
“Anh bị kẹt dép trong họng à?”
Trần Bất Nham ngẩng đầu, đôi mắt đen như nước hồ thu, ánh lên sự dịu dàng: “Không mà, lúc nào chẳng dịu dàng thế này.
“À đúng rồi, vợ ơi, trưa nay hỏi bác sĩ, ông ấy bảo chỉ cần cẩn thận một chút, chúng ta vẫn có thể thân mật. Chân chỉ liệt thôi, em đừng lo, vẫn rất mạnh mẽ.”
?
Sao nghe chỗ nào cũng thấy sai sai?
Tôi cầm giày từ tay ta, tự đi.
“Thôi đi.
“Anh nhớ lần trước tắm xong, suýt thì hét lên như ca sĩ opera, giờ còn đòi thân mật. Không phải lại mất cả chục ngày chuẩn bị tâm lý, rồi đề nghị vợ chồng kiểu Platonic đấy chứ?”
Mặt Trần Bất Nham đỏ bừng, quay đầu đi: “Không đâu, em tin đi.”
“Tin tin tin.”
Tôi mở cửa, đẩy ta ra ngoài.
Vừa bước ra, liền thấy trước cửa bị hàng xóm vứt một đống rác.
Bọn họ thường xuyên như , mãi chẳng sửa.
Bình thường tôi sẽ mắng té tát, còn Trần Bất Nham thì lăn xe lăn đâm vào cửa nhà họ, vừa chửi rủa họ bị mọc gai ở cuối ruột già.
Định giơ chân đá đống rác, rồi chống nạnh mắng họ “Phúc như quạ đen, số như hoa phù dung” thì cánh tay bị ai đó kéo lại.
Trần Bất Nham ngước mắt tôi, ánh mắt đầy bình thản: “Vợ ơi, không sao đâu, mấy ngày nữa chúng ta chuyển về biệt thự, không cần chấp họ gì.”
Tôi: “?”
Không phải.
Ông là ai thế?
Sao giống như biến thành người khác ?
Tôi theo phản xạ sờ trán ta: “Anh bị sốt à?”
“Không.”
“Vậy còn cái tính nóng nảy của đâu?”
“Không có đâu, chỉ thấy rằng nhẫn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.”
Tôi: “…?
“Không phải, từ bao giờ mà thành người có đạo đức cao thượng, cảm ổn định thế này?”
Tôi túm lấy cổ áo ta: “Anh bị nhập hồn à? Trả Trần Bất Nham của tôi lại đây!”
Dù gì hồi trước hai chúng ta phối hợp ăn ý, mắng cả thế giới không ngán ai. Sao giờ tự dưng lén lút biến thành kiểu người nhân từ ?
“Được rồi, đi nào, chúng ta đi dạo thôi.”
Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngẩn không hiểu.
Bên đường có một mèo con nhảy tới, vừa kêu meo meo vừa xin đồ ăn.
Tôi cho nó ăn một gói thức ăn mèo mà vẫn chưa đủ.
Mèo con cứ quấn quanh xe lăn, thậm chí còn cọ cọ vào ống quần của Trần Bất Nham, như muốn vuốt ve.
Tôi vội định bế nó ra xa.
Bởi nếu là trước kia, Trần Bất Nham – kẻ ghét mèo đến cực điểm – nhất định sẽ đen mặt, hét lên: “Cút đi, hôi chết đi !”
Rồi về nhà sẽ kỳ cọ người kỹ càng, còn quần áo dính lông mèo thì thẳng tay vứt vào thùng rác.
Tôi vừa cúi xuống, chưa kịp gì.
Thì đã thấy người trước mặt hành trước.
Một bàn tay thon dài tự nhiên đưa xuống, nhẹ nhàng xoa đầu mèo con tròn tròn: “Dễ thương thật.”
Tôi: “!”
Không phải chứ, ?!
Tôi kinh ngạc trừng mắt một người một mèo.
Đây là sự suy đồi đạo đức hay sự biến chất của nhân tính?
Sao một người ghét mèo như lại xoa đầu mèo, còn khen dễ thương?
“Về nhà ngay!”
Tôi bất chấp sự phản kháng của Trần Bất Nham, đẩy xe lăn đưa ta về nhà.
Không ổn.
Về nhà phải tìm một thầy trừ tà ngay.
Rõ ràng ta bị thứ gì đó nhập vào rồi.
Cửa vừa đóng.
Tôi tiện tay lấy một sợi dây, trói chặt tay chân của Trần Bất Nham vào xe lăn, buộc liền mười tám nút chết.
Sau đó cầm điện thoại, chuẩn bị gọi thầy trừ tà.
Trần Bất Nham hoảng hốt: “Vợ ơi, em gì ? Em muốn chơi gì? Anh là người đàng hoàng, không chơi mấy trò linh tinh này đâu.”
Nói xong, không biết nghĩ gì, ta ngừng lại một chút, rồi đổi giọng: “Nhưng nếu em thật sự muốn, cũng có thể chiều em.”
Tôi giơ tay tát ta một cái: “Im miệng! Anh rốt cuộc là ai?”
Mắt Trần Bất Nham lập tức đỏ lên, ấm ức mím môi: “Anh là Trần Bất Nham mà, chồng của em.”
Tôi càng chắc chắn đây không phải là ta.
Quay người mở cửa định đi.
Giọng phía sau bỗng cao lên, mang theo tiếng nghẹn ngào rõ rệt: “Vợ ơi, đừng đi! Anh xin em!”
Là giọng cũ của ta.
Tôi nhíu mày, quay đầu lại: “Rốt cuộc bị sao?”
Người đàn ông trước mặt, gương mặt tuấn tú giờ đầy nước mắt, hàng mi dài ướt nhòe, run rẩy vì sợ hãi.
“Vợ ơi, đừng bỏ , xin em.”
Như một chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Nhìn mà tim tôi mềm nhũn, chua xót không thôi.
“Vợ ơi…”
Tôi dám chắc nếu không bị trói chặt vào xe lăn, ta đã quỳ xuống ôm lấy chân tôi rồi.
“Hôm qua nghe em chuyện với cái gì đó gọi là ‘hệ thống’, nó bảo muốn đưa em đi.”
Lúc này tôi mới ngớ người.
“Anh nghe lén cuộc trò chuyện của bọn tôi à?”
Hóa ra vì thế mà tính ta thay đổi, muốn giữ tôi lại.
“Không phải nghe lén.” Trần Bất Nham tôi chằm chằm, ánh mắt đầy lo lắng, “Anh nghe thấy em đối tượng ban đầu dịu dàng và mạnh mẽ. Anh… không bằng hắn, có thể học! Vợ ơi, đừng bỏ !”
Tôi suýt ngất.
Không trách sao ta âm thầm cố gắng thể hiện sự dịu dàng.
Thì ra là sợ tôi bỏ rơi ta để chọn người khác.
Cười một lúc, tôi lại thấy trong lòng có chút ngứa ngáy lạ thường.
Tôi đứng dậy, giả vờ thản nhiên: “Cứ chờ xem thể hiện thế nào đã.”
15
Thật ra…
“Tôi là một kẻ phế nhân, tôi sống thì có ích gì, tại sao tôi còn sống?”
“-”
【Không cần suy nghĩ nữa, tôi không đổi.】
【Cô chắc chứ?】
【Chắc rồi.】
【Được thôi.】 Hệ thống , 【Để bù đắp sai lầm của chúng tôi, tôi đã xin cấp trên một phần thưởng. Cô có thể thực hiện một điều ước, ví dụ như trực tiếp quay lại thế giới cũ, về nhà.】
16
Sáng hôm sau.
Tôi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc bên cạnh: “Vợ ơi, vợ ơi, em này!”
Tôi quay đầu lại, thấy Trần Bất Nham đang vịn vào bàn, lảo đảo đứng dậy khỏi xe lăn.
“Lúc nãy muốn lấy cái cốc trên tủ, không ngờ lại cảm giác chân có sức. Anh thử đứng lên, và thật sự đứng !”
Anh ta hơi khó nhọc nhấc chân, cẩn thận bước một bước, lảo đảo suýt ngã.
Tôi theo phản xạ đưa tay ra đỡ.
Không ngờ giây tiếp theo, cơ thể Trần Bất Nham chao đảo, lại thật sự đứng thẳng lên, dù hơi run rẩy.
“Vợ ơi!”
Giọng ta nghẹn lại: “Anh thật sự… có thể đứng dậy !”
Nói xong, ta chầm chậm bước đến bên giường, ôm chặt tôi vào lòng: “Anh có thể… đứng dậy rồi.”
“Ừ.” Tôi mỉm , đưa tay vòng qua ôm ta: “Tốt quá, có thể đứng dậy rồi.”
– Hết –
Bạn thấy sao?