Thuần Hóa Bạn Trai [...] – Chương 1

1.

"Đây là... con mèo mà em vẽ à?"

Giản Hoài cầm tờ thông báo tìm mèo của tôi, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp ch/ết một con ruồi:

 "Em nghĩ cái mông này, cái đuôi này... có thể chấp nhận sao?"

Trên tờ thông báo, một con mèo đen bóng loáng đang ngồi thụp xuống, cái mông bự chềnh ềnh, hưởng thụ ánh nắng trên ban công.

Năm ngày trước, con mèo mà tôi mới nhận nuôi đã bỏ nhà ra đi.

Tôi nhặt nó khi đi leo núi.

Vì hôm đó là ngày mùng 8 tháng 3, trời nắng đẹp, lại nhặt nó trên lưng chừng núi, tôi đặt tên cho nó là “Nhặt Được”.

Có vẻ nó không thích cái tên tôi đặt, nên sau vài tháng dỗi hờn, cuối cùng cũng bỏ đi.

Để tỏ lòng xin lỗi, tôi quyết định vẽ một bức tranh chân dung đặc biệt của nó kèm vào thông báo tìm mèo, mong rằng nó sẽ cảm nhận sự chân thành và quay về.

Nhưng tôi không ngờ rằng bức vẽ này lại thu hút sự ý của đẹp trai ở cùng tòa nhà.

Đúng là chẳng cần tốn sức cũng có thể gặp trai đẹđẹp!

"Bức vẽ này của em là có nguyên mẫu đấy, không tin để em cho xem."

Tôi lấy điện thoại ra, mở album ảnh của Nhặt Được.

Có tấm nó ngẩng mặt, cái đuôi cong vút lên trời, có tấm đang ngủ mà mắt trợn trắng, và có một tấm còn kỳ cục hơn, nó nằm ngửa khoe bụng trên giường, trông chẳng khác gì một kẻ ngốc chính hiệu...

Tôi lên, còn mặt Giản Hoài thì ngày càng đen, những ngón tay thon dài lật ảnh càng lúc càng nhanh.

"Xóa hết đi."

Hả?

Đôi mắt dài của Giản Hoài hơi nheo lại, nụ nhạt trên môi y hệt biểu cảm của Nhặt Được khi tức giận xông vào cắn tôi.

Tôi theo phản xạ rụt tay lại, hét lên: "Đây là những ký ức duy nhất của em với nó, sao lại phải xóa chứ!"

"Nó sẽ không thích đâu."

Tôi không phục: "Làm sao biết nó không thích, đâu phải nó!"

Giản Hoài bị tôi cho nghẹn họng, muốn tiếp rồi lại thôi, lông mày nhíu chặt hơn nữa.

Tôi đắc ý mở điện thoại: "Hơn nữa em còn quay một video cực dễ thương, chắc chắn nó sẽ thích."

Nói rồi tôi mở video.

Trong video, con mèo đen trông cao quý và lạnh lùng. Bộ lông bóng mượt của nó lấp lánh dưới ánh nắng, từng bước chân ngắn ngủn tao nhã dạo quanh khu vườn, trông chẳng khác gì một tiểu vương gia kiêu ngạo.

Khóe môi Giản Hoài khẽ nhếch lên, không dễ nhận ra.

Đoạn sau, ống kính linh hoạt chuyển đến khuôn mặt điển trai của mèo. 

Nó khẽ râu mép, sau đó kiêu kỳ há cái miệng béo mũm mĩm ra và :

"Hi ha hi!"

2.

Gương mặt của Giản Hoài đen lại hoàn toàn, trông như giây tiếp theo sẽ lập tức nổi giận.

Tôi nhanh chóng chộp lấy điện thoại giấu ra sau lưng, dùng ánh mắt dò xét từ đầu đến chân.

"Anh với con mèo của em có quan hệ gì, tại sao lại để ý mấy bức ảnh này như ?"

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ ấy nhặt con mèo của tôi, rồi cố gắng xóa hết ảnh để tôi quên đi hình dáng của nó, hòng chiếm đoạt nó cho riêng mình?

Giản Hoài rõ ràng không biết suy nghĩ hoang đường trong đầu tôi. 

Anh ngồi trên ghế sofa, chịu đựng ánh mắt rà quét 360 độ của tôi, giữa đôi lông mày thoáng chút khó chịu.

"Nhìn đủ chưa?"

Tôi thành thật lắc đầu: "Chưa."

"Hừ." Giản Hoài lạnh, như thể bị tôi cho tức đến bật , trong lời còn ẩn chứa vẻ thất vọng: "Biết ngay là em..."

Tôi: [?]

Tôi sao?

Nhìn bóng mình trong gương, đôi mắt to tròn, khuôn mặt thanh tú, tôi bất giác lo lắng — chẳng lẽ tâm tư "tỏ rõ như ban ngày" của tôi đã lộ hết trên mặt ?

"Không phải với mèo của em có quan hệ gì, chỉ đơn thuần là nghĩ cho em thôi."

Giản Hoài thấy tôi không ăn nổi "đòn cứng", ngay lập tức đổi chiến thuật, giọng điệu dịu dàng đến mức chỉ thiếu mỗi việc dỗ tôi bằng bánh kẹo.

"Vì tốt cho em?"

 Tôi gãi đầu, "Tốt kiểu gì cơ?"

"Thử nghĩ xem, nếu người ta biết con mèo em mất là một con mèo ưu nhã, cao quý thế này, thì dù họ có nhặt cũng không muốn trả lại cho em, đúng không?"

Khoé môi khẽ nhếch, nụ mờ mờ không rõ: 

"Dù gì thì nó cũng là một con mèo đẹp trai ngời ngời, khiến bao thiếu nữ say mê. Sẽ có cả tá người xếp hàng muốn sở hữu nó."

Ờ thì...

"Nghe cũng có chút lý."

Nhưng chẳng phải nó chỉ là một con mèo hoang tầm thường mà tôi nhặt về nuôi trong phòng ngủ thôi sao?

"Cho nên, em phải học cách che giấu nhan sắc của nó. Dù chỉ cần vẽ qua loa, nó vẫn dễ dàng trở thành 'Mỹ mèo' trong mắt người khác."

Ch/ết thật, càng lúc tôi càng thấy ấy chính là kẻ trộm mèo của tôi.

"Vậy nên?" Tôi thăm dò.

"Vậy nên, từ giờ trở đi, em cứ tiếp tục vẽ, còn có thể miễn cưỡng giúp em xem xét một chút. Nếu cần thiết..."

Nói đến đây, cố ý hạ thấp giọng, pha chút ý trong cổ họng: "Anh thậm chí có thể cầm tay dạy em vẽ."

Cầm, cầm tay?

Tôi không kìm mà nuốt nước bọt.

Rõ ràng chỉ là chuyện đơn giản, trong sáng, giúp đỡ lẫn nhau, sao từ miệng ra lại khiến người ta đỏ mặt thế này?

Nhưng miệng tôi phản ứng nhanh hơn não: "Em đồng ý!"

Đôi lông mày của Giản Hoài hơi nhướng lên, ngả người xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ "biết ngay mà" đầy khinh khỉnh.

Tôi?

Không phải chính là người khơi mào trước sao?

3.

Trong hai giờ tiếp theo, Giản Hoài cứ lười biếng dựa vào ghế sofa, đóng vai giám sát viên, thỉnh thoảng lại đưa ra những chỉ trích về bức vẽ.

"Biết lông trên tai không? Nhớ vẽ dài một chút, dù sao thì trên thế giới này không có nhiều con mèo thông minh như ."

"Đuôi đừng vểnh cao quá. Cái kiểu mặt nịnh bợ này là tội danh vô lý đối với một con mèo quý tộc."

"Còn nữa, đừng nhăn mắt nữa. Mèo đẹp trai sẽ không mấy kiểu biểu cảm thiếu đứng đắn như đâu."

......

Tôi mệt quá, thật sự mệt quá.

Cảm giác của tôi lúc này không phải đang vẽ, mà là đang trả nợ.

Tôi quăng bút, nằm xuống ghế sofa, mệt mỏi vẫy tay: "Em nghỉ một chút, nếu không thì tự đi."

Mười phút sau.

"Đưa cái mông lên một chút, mông của mèo rất cong và rất mềm."

"Sao không vẽ quả trứng đi, những người quả trứng sẽ rất phản đối nếu không có đấy!"

"Em đã bao nhiêu lần rồi, eo phải vẽ nhỏ lại, có nghe thấy không? Mèo đực có eo nhỏ đấy, con mèo của em có thân hình rất đẹp, nếu thành người chắc chắn sẽ có ít nhất sáu múi bụng."

Tôi tác "sáu múi", quay lại thì thấy không biết từ lúc nào mà tai Giản Hoài đã đỏ lên rồi.

Đỏ ửng, như tai mèo , trông muốn cắn.

Nhưng tôi khen mèo của tôi, sao lại tỏ vẻ ngại ngùng ?

À, tôi hiểu rồi.

Đó là xấu hổ! Là xấu hổ vì không bằng!

Nghĩ , tôi vỗ vỗ vai , an ủi: 

"Chỉ là một con mèo thôi, không cần phải so đo đến chứ? Thân hình không đẹp cũng chẳng sao, dù sao thì ai cũng có lúc không hoàn hảo mà."

"Anh thân hình không đẹp?"

Giản Hoài cúi đầu bụng mình, nở nụ nham hiểm: "Sao, em muốn thử xem không?"

4.

Sự xuất hiện của thám tử thú cưng đã gián đoạn những phút giây yên bình của tôi.

“Cô Lưu, mèo của đã rời nhà vào ngày 7 tháng 4. Trong khoảng thời gian đó, nó có biểu hiện bất thường nào không? Ví dụ như cảm thấy lo lắng, hay thường xuyên kêu ngoài cửa, cào cửa không?”

“Không có. Hơn nữa, bác sĩ thú y đã kiểm tra và nó chỉ mới bốn tháng tuổi, nên không thể có những triệu chứng mà vừa .”

Thám tử thú cưng nhíu mày: “Vậy những ngày đó có mâu thuẫn gì với nó không?”

“Mâu thuẫn à…” Tôi hơi ngập ngừng, “Cũng không có gì đặc biệt.”

Giản Hoài, người ngồi bên cạnh đang giả vờ ngủ, bỗng nhiên lạnh một tiếng.

“Cô Lưu, tôi hy vọng có thể nhớ lại một chút. Điều này có thể giúp chúng tôi tìm ra cách giải quyết.”

Ánh mắt chân thành của thám tử khiến tôi cảm thấy không biết phải sao.

Tôi quyết định mạnh dạn ra.

“Thực ra là hôm đó… tôi bị bí ý tưởng, định vuốt ve nó một chút để tìm cảm hứng. Vuốt vuốt một lúc, tôi bỗng muốn ăn khoai tây chiên. Đang ăn thì…”

Tôi hơi dừng lại, “Một miếng khoai tây chiên của tôi rơi vào trán nó…”

Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc đó, ánh mắt của nó từ từ thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận và tủi thân, cuối cùng là biểu cảm mèo đang khóc.

“Rồi sao nữa…”

“Sau đó tôi lau sạch sẽ cho nó, định hôn một cái để an ủi. Nhưng khi lại gần thì ngửi thấy mùi khoai tây chiên trên trán nó, không nhịn … lại liếm một miếng…”

Thám tử thú cưng không thể nhịn , cả căn nhà tràn ngập không khí vui vẻ.

Tất nhiên, chỉ có một mình ta vui vẻ.

Giản Hoài ngồi một bên, vẻ mặt không thể diễn tả nổi. Còn tôi thì xấu hổ đến mức chỉ biết cúi đầu.

Mười phút sau, thám tử thú cưng cuối cùng cũng đủ, còn tranh thủ đăng một bài lên WeChat.

Anh ta hào phóng tuyên bố sẽ hết sức giúp tôi tìm lại mèo, và cam kết sẽ giảm giá 20% nếu tôi tìm lại mèo, chỉ để cảm ơn tôi đã mang lại tiếng cho cuộc sống tẻ nhạt của ta.

Giản Hoài thì tựa người vào sofa, một cách bí hiểm: “Vậy thì tốt nhất là .”

5.

Mèo của tôi đã bỏ nhà đi sáu ngày rồi, tôi thật sự rất nhớ nó.

Nó không chỉ là gia đình và bè của tôi, mà còn là nguồn cảm hứng sáng tạo.

Không quá, mỗi khi tôi bí ý tưởng, chỉ cần vuốt ve nó một chút, lập tức tôi có thể viết ra hàng vạn chữ mới mỗi ngày.

Mấy ngày nó không có ở đây, tôi chẳng viết chữ nào. 

Không có thu nhập thì thôi, những bình luận của độc giả, nếu có 300 bình luận thì ít nhất phải có tận 288 bình luận chửi tôi.

Để tiết kiệm chi phí, tôi, một lười biếng nổi tiếng trong khu, đã bắt đầu tự đi chợ và nấu ăn.

Khi tôi mang món thịt kho tàu ra ngoài, Giản Hoài, người đã ở trong phòng cả buổi chiều, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thức ăn và xuất hiện trong bếp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...