Có hôm giông bão kéo đến, Trần Anh đứng bên ngoài liên tục gõ cửa.
“Chồng ơi, em sợ sấm sét lắm, mở cửa, chúng ta ngủ chung có không? Chồng ơi, huhuhu, em sợ thật mà. Anh đừng bỏ mặc em không chồng?...”
Trong cốt cách của cũng có chút gia trưởng, tuy không thích Trần Anh, thấy một yếu đuối đứng trước cửa cầu cứu, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc cho ?
Thế là sau nửa đêm, đã mềm lòng mở cửa.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Trần Anh, giây sau lại nở nụ ranh mãnh, “vút” một tiếng chạy tọt vào phòng, không lời nào chui vào trong chăn.
Nhận ra bản thân bị lừa, sắc mặt tối sầm đi. Anh đứng cạnh giường xuống chỗ : “Ai cho lên giường ngủ đấy? Tự đi mà trải chăn xuống đất nằm đi!”
Trần Anh thò cái đầu nhỏ bé ra, chộp lấy chăn bông, cố sức nâng cằm lên: “Không, em muốn ngủ với cơ.”
Thật chưa từng thấy người phụ nữ nào mặt dày như , lúc đó tức đến phì .
Cuối cùng, đương nhiên vẫn nhẫn tâm lôi cổ người xuống giường, lấy một bộ chăn bông quăng lên đầu . Trần Anh tủi thân làu bàu, cũng chẳng dám chọc giận , ngoan ngoãn trải chăn ra đất nằm.
Tuy nhiên, muốn ta ngoan ngoãn cả đêm thì không thể nào đâu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đúng như dự đoán, Trần Anh giống như một con mèo nhỏ nép vào lòng , không biết mơ thấy cái gì còn dụi mặt vào người nữa.
Lúc đó lửa giận của cao đến tận ba thước, lập tức đạp xuống giường…
Nhớ lại những hồi ức không mấy gì vui vẻ, đột nhiên Tống Lĩnh Viễn phát hiện, hình như, cũng không khó chịu buồn bực như mình nghĩ.
Đôi môi lại bất giác cong lên nụ . Ba năm qua, dường như ấy đã cố gắng hết sức để quyến rũ , cũng không biết tại sao lại nhiều đến thế.
Những dòng tin nhắn mà gửi đến hôm qua, nhất định là do đòi ly hôn với , nên đã dùng cách này tỏ ý lành với .
Thế chưa kịp trả lời tin nhắn, cứ tưởng không chịu chiêu này, hôm nay liền đổi cách khác. Dọn nhà, lấy đi nhẫn cưới, cố phớt lờ , xem ra đây đều là mưu kế mới của .
Tổng Lĩnh Viễn đặt điện thoại xuống với tâm trạng thoải mái. Nghĩ rằng nếu như không để tâm đến, thì Trần Anh bao lâu nữa mới chịu thua quay về nhà đây?
13.
Ngày hôm sau, Tổng Lĩnh Viễn quyết định đi công tác. Bất luận thế nào, lần này Trần Anh đã hơi quá đáng rồi. Ảnh cưới tháo xuống đã đành, còn đem luôn nhẫn cưới đi mất.
Dù có hờn dỗi tới đâu thì cũng không thể vượt quá giới hạn , cho nên quyết định lơ ấy một thời gian, để nhớ kỹ bài học này.
Thời gian của chuyến công tác này không xác định, nghĩ ít nhất cũng phải đi một tháng. Nhưng nào ngờ, chỉ một tuần trôi qua đã chịu không nổi, đành trở về. Không thể không thừa nhận, có hơi nhớ Trần Anh rồi.
Nhớ những món ăn mà Trần Anh nấu, nhớ những khi nũng nịu gọi là chồng, nhớ khuôn mặt của Trần Anh không biết xấu hổ khi lẻn vào phòng , dùng mọi cách vụng về để ý…
Anh đem về cho ấy một phần quà lưu niệm, là một hộp socola mà ấy thích ăn, cùng với đôi hoa tai do nhà thiết kế mà ấy ngưỡng mộ thiết kế.
Trước khi về nhà, đang tưởng tượng đến cảnh Trần Anh tủi thân ngồi sofa đợi , khi thấy cầm quà trên tay lại khóc trong sự sung sướng, môi vô thức mỉm .
Thật ra thì Trần Anh dễ dỗ lắm. Thế , khi đang hào hứng trở về nhà, vừa mở thì phát hiện mọi thứ trong nhà đều y nguyên như lúc đi. Trống rỗng và lạnh lẽo đến thế.
Rèm cửa buông xuống, khiến cho không khí trong nhà càng lạnh lẽo thêm vài phần. Dấu vết của khung ảnh cưới bị gỡ khỏi tường vẫn còn đó, Căn nhà này, gì có bóng dáng của Trần Anh nữa? Nụ trên môi của Tống Lĩnh Viễn chợt cứng đờ.
“Trần Anh!”
Anh hét lên một tiếng, thứ mà nhận lại chỉ là âm thanh lạnh lẽo v vọng. Lần này Tống Lĩnh Viễn thật sự tức giận rồi.
Lần này Trần Anh loạn với đến rốt cuộc là vì chuyện gì?
Thật sự cho rằng không dám cầm giấy thoả thuận ly hôn trực tiếp đơn ly hôn luôn sao?
Anh đi tới phòng ngủ, trên tủ đầu giường, tờ giấy ly hôn vẫn còn đó, một góc bị đè nén bởi một quyển sách giống như những gì đã thấy lúc ban đầu.
Anh bực dọc cầm lên xem, lúc này, tờ giấy bị chèn phía dưới đơn thoả thuận ly hôn bay xuống.
Tống Lĩnh Viễn ngây người, cúi xuống nhặt nó lên. Vừa , ánh mắt bỗng chốc lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết!
Trần Anh có thai rồi! Là thai đôi, bảy tuần tuổi! Tính luôn tuần vừa rồi là tám tuần!
Bạn thấy sao?