“Cả nhà bốn người chúng ta sắp đoàn tụ rồi.”
“Kiếp sau, sẽ không phụ lòng em nữa.”
“À không, không chỉ kiếp sau.”
“Đời đời kiếp kiếp, vẫn sẽ luôn em!”
“Trần Anh… Anh tới đây.”
Anh bất lực gục ngã trước bia mộ, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Ánh nắng chiếu xuống, khóe môi chậm rãi cong lên của nhuốm một quầng sáng vàng.
45.
Trong một bệnh viện tư nhân cao cấp nào đó.
Bác sĩ dùng hết mọi cách để cấp cứu, vẫn tiếc nuối báo tin cho người thân trong nhà:
“Ý chí sinh tồn không ngừng suy giảm, bệnh nhân đã không thiết sống thì chúng tôi có tâm cũng đành bất lực.”
Mẹ Tống khóc lóc không ngừng, không thể tin con trai mình lại ra nông nỗi như thế.
“A Viễn, sao con nỡ để ba mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ?! Con mau tỉnh lại có không?”
“Anh hai, công ty cần , gia tộc cần ! Anh không thể bỏ mặc tất cả !” Tống Lĩnh Thanh sốt ruột.
Sau đó, bất luận cả nhà khóc cách mấy, ý chí sinh tồn của Tống Lĩnh Viễn vẫn tiếp tục suy giảm.
Quan sát điện tâm đồ cho thấy các sóng điện sắp trở thành một đường thẳng.
Hình như Tống Lĩnh Thanh nghĩ ra gì, cậu hét lớn: “Anh, không đi! Hiện tại không đủ chứng cứ chứng minh Khúc Oản Yên lính người, tòa án phán ta vô tội thả ngay lập tức!”
[Tít — tít —]
Người nhà họ Tống lên màn hình điện tâm đồ, ai nấy đều kinh ngạc nhau.
Có tác dụng!
Tống Lĩnh Thanh tiếp tục : “Không lẽ muốn thấy nửa đời còn lại của Khúc Oản Yên tự do tại ngoại sao? Cô ta ch.ết chị dâu, luôn cả con , không buông tha cho ta như thế!...”
Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Tống Lĩnh Viễn, vội vàng với y tá: “Đặt lại máy rung tim!”
Năm phút sau, nhịp tim của Tống Lĩnh Viễn trở lại bình thường, bác sĩ vui mừng tuyên bố: “Tính mạng của bệnh nhân đã ổn định!”
Thế là cả nhà họ Tống ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
46.
Một ngày sau, Tống Lĩnh Viễn tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Tựa như một giấc mơ thật dài, trong mơ có con đường phát sáng, Trần Anh dẫn theo hai đứa con đi ở phía trước không xa, cố gắng đuổi theo, có vẻ Trần Anh vẫn còn đang giận, cứ đuổi theo thì cứ chạy.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng rất quen thuộc, với rằng Khúc Oản Yên phán vô tội!
Trái tim như bị thắt lại, trong lòng không cam tâm.
Sao có thể dễ dàng buông tha cho loại phụ nữ ác độc này chứ!
Anh phải trả thù cho Trần Anh và hai đứa nhỏ tội nghiệp.
Thế là, dừng lại, ba mẹ con đang đi phía trước: “Trần Anh, mẹ con em đợi nhé, đợi xử lý ta rồi sẽ đến tìm em ngay.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, những hạt bụi li ti bay lượn trong ánh sáng.
Tống Lăng Nguyên ngây người một hồi, mới nhớ lại hết thảy những chuyện đã xảy ra.
Anh hỏi Tống Lĩnh Thanh về tiến triển của vụ án.
“Vẫn còn chưa bàn giao lại cho văn phòng công tố, chắc sẽ nhanh thôi.”
Tống Lĩnh Viễn cũng không bất ngờ.
Những vụ án hình sự đều cần phải có thời gian để xử lý.
An toàn khởi kiến, vẫn là đợi đến khi có kết quả cuối cùng dành cho Khúc Oản Yên rồi ra đi cũng không muộn.
Thế là, khoảng thời gian sau này, đều phải vực dậy tinh thần, kiên nhẫn chờ đợi tòa phán xử vụ án.
47.
Ba tháng sau, vụ án đã xử lý.
Bằng chứng cho thấy Khúc Oản Yên đã lính gi.ết người, dựa theo đồng phạm xử lý, bị phán chấp hành án t.ử h.ình treo.
Bảy tên tội phạm còn lại, ba tên phán chấp hành t.ử h.ình ngay lập tức.
Hai tên phán chấp hành án t.ử h.ình treo.
Hai tên còn lại t.ù chung thân.
Tống Lĩnh Viễn không vừa ý kết quả này cho lắm.
Một phát súng thì quá hời cho bọn chúng rồi!
Anh cho gọi trợ lý đến.
Cậu đã theo từ rất lâu, có thể cậu là trợ thủ đắc lực nhất.
Anh : “Đừng để bọn chúng chết dễ dàng như thế, cậu biết phải gì rồi đúng không?”
Trợ lý chính là một con sâu trong bụng của Tống Lĩnh Viễn.
Nghe thế, cậu lập tức hiểu ngày: “Tổng tài yên tâm, cho dù đã ngồi t.ù, tôi cũng sẽ khiến cho bọn chúng nếm trải mọi đau khổ mà trước đó phu nhân đã chịu đựng.”
Tống Lĩnh Viễn yên tâm, xua tay bảo cậu đi đi.
Tiếp đó, cho gọi Tống Lĩnh Thanh đến: “Em cũng không còn nhỏ nữa, gia tộc và công ty em cũng phải bắt đầu gánh vác đi, sẽ dạy cho em một vài kinh nghiệm…”
Tống Lĩnh Thanh giật mình trai.
Những lời này nghe như đang giao phó chuyện hậu sự ?
Cho nên, những ngày tháng mà mình vực dậy tinh thần, chính là vì đợi thời khắc tuyên án sao?
Anh ấy thật sự không thiết sống nữa?
Bạn thấy sao?