Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 17

Tất cả những tiếng tạp âm đang tua đi tua lại, khiến đầu như muốn nổ tung!

 

Cuối cùng, tất cả những câu đó, đều hóa thành một dòng tin nhắn:

 

“Chồng ơi, hình như có người theo dõi em, mau đến đón em có không? Em sợ lắm!”

 

Không!

 

Không phải đâu!

 

Nhất định là Trần Anh đang giỡn với !

 

Mọi người đều đang trêu thôi!

 

Đây không phải là sự thật!

 

Tống Lĩnh Viễn như phát điên, lái xe thẳng đến nhà họ Trần, vượt qua mấy cây đèn đỏ, xém chút là tông xe, khiến cho nhiều tài xế phải mở cửa sổ ra chửi mắng, bảo chạy gấp quá đi đầu thai hay gì?

 

Nhưng Tống Lĩnh Viễn không còn để tâm đến những thứ này nữa, trong đầu bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là phải chính mắt thấy Trần Anh còn sống!

 

Cô ấy nhất định còn sống!

 

Bây giờ ấy đang vui vẻ đi du lịch ở nước ngoài mà!

 

Nạn nhân nhất định không phải là ấy!

 

Nhất định không phải!

 

35.

 

“Két! —-”

 

Lốp xe cọ vào mặt đất phát ra tiếng phanh gấp chói tai, Tống Lĩnh Viễn gần như phóng ra khỏi xe, chạy về phía nhà họ Trần.

 

Cánh cổng đang mở, hình như Trần Dực vừa thả tử trong đội hình sự, sắc mặt cậu ấy vẫn còn rất mệt mỏi.

 

“Trần Dực!” Tống Lĩnh Viễn gọi cậu lại, giọng run rẩy hỏi: “Bọn họ , nạn nhân của vụ án đường số 10 là Trần Anh? Cậu tôi biết đi, đây là tin giả, có đúng không?”

 

Tống Lĩnh Viễn chằm chặp vào sắc mặt của Trần Dực, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào lúc này.

 

Anh muốn thấy cậu ấy kinh ngạc hoặc là khó hiểu, bằng không thì chạy đến mắng cho một trận, dám trù chị của cậu chết.

 

Thế , những biểu cảm đó không hề thể hiện trên khuôn mặt của Trần Dực, cậu chỉ nhếch mép lạnh: “Chị tôi đã ch.ết hai tháng nay rồi, tên bội bạc nhà cuối cùng cũng biết rồi sao?”

 

Trong phút chốc, dường như giông bão lần lượt kéo đến, lồng ngực của Tống Lĩnh Viễn như cuồng phong thét gào, lại bị từng tiếng sấm đánh cho nổ tung!

 

“Không! Cậu đang gạt tôi!”

 

Nước mắt giàn giụa bước đến, nắm lấy cổ áo của Trần Dực, đôi mắt đỏ ngầu: “Cậu đang gạt tôi! Rõ ràng Trần Anh đang đi du lịch ở nước ngoài, ấy vẫn còn sống…”

 

“Tống Lĩnh Viễn, tỉnh táo lên!” Trần Dực đẩy ra, đôi mắt ngấn lệ không che đậy sự chán ghét, “Chị tôi đã chết hai tháng rồi, đang ở đây diễn thâm con m* gì chứ hả? Anh không cảm thấy buồn lắm sao?!”

 

Những giọt lệ đọng lại bên khóe mắt của Tống Lĩnh Viễn đang trực trào.

 

Anh vẫn không tin: “Tại sao mọi người không ai cho tôi hay biết?”

 

“Anh tưởng chúng tôi muốn giấu sao? Nếu không phải chị tôi trước khi qua đời đã dặn, nhất định không để cho biết cái ch.ết của chị khó coi đến mức nào, thì tôi đã tìm tính sổ từ lâu rồi!”

 

“Ngay cả khi chị tôi sắp qua đời cũng chỉ nghĩ đến ! Còn thì sao? Anh đang ở bên mối đầu em em với nhau kia kìa!” Trần Dực xong, đôi mắt lại đỏ hoe, những giọt nước mắt phẫn nộ đã mờ đi tầm , “Kiếp này chị tôi xui tận mạng nên mới gặp phải đấy!”

 

Nước mắt đọng lại bên khoé, cuối cùng cũng không kìm mà tuôn ra như mưa.

 

Tống Lĩnh Viễn bất lực nhắm chặt đôi mắt, trái tim như bị nghiền nát đến nghẹt thở, đến khi trở thành một đống thịt nhầy nhụa.

 

“Mộ… để ở đâu?” Giọng khàn đặc lại nức nở.

 

“Không có mộ, tro cốt đều rải xuống biển hết rồi.”

 

Tống Lĩnh Viễn trừng to đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ và hoảng hốt.

 

Anh lại lần nữa nắm lấy cổ áo Trần Dực, nghiến răng : “Sao cậu có thể…”

 

“Đây cũng là ý nguyện của chị tôi.”

 

Tống Lĩnh Viễn chợt khựng lại.

 

Đôi tay từ từ buông lỏng, không thể không thấp cổ bé họng, lại hỏi: “Chị cậu, còn gì nữa không?”

 

Trần Dực lạnh lùng Tống Lĩnh Viễn, sau đó khẩy: “Chị tôi còn , cả đời này quá đau khổ rồi, nếu như có kiếp sau, hy vọng ông trời đừng để hai người gặp nhau nữa!”

 

Lời tựa như sét đánh ngang tai.

 

Nếu như có kiếp sau, hy vọng không gặp nhau nữa!

 

Kiếp sau, không gặp nhau nữa!!

 

Phải thất vọng đến mức nào, mới có thể ra ý nguyện như thế trước khi ch.ết chứ?

 

Đột nhiên trong đầu hiện lên đoạn đối thoại cuối cùng của họ.

 

Cô hỏi : “Anh có từng, dù chỉ là một chút em không? Dù chỉ một chút thôi?”

 

Lúc đó trả lời gì thế kia?

 

Giọng điệu của chỉ toàn là sự khinh bỉ: “Yêu? Loại người như , cả đời tôi cũng không bao giờ !”

 

Không!!!

 

Sự hối tiếc tựa như một cơn sóng cuộn trào muốn nuốt chửng Tống Lĩnh Viễn!

 

Anh không ngờ chỉ tùy tiện dối lòng một câu, mà lại trở thành lời cuối cùng trong đời dành cho ấy!”

 

Không kìm nỗi nghẹn ngào, bắt đầu khóc nấc lên trong sự đau đớn tột cùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...