Trần Anh liền : “Lúc còn nhỏ tôi bị bắt cóc, cùng cậu bé kia cũng bị bắt cóc đã dẫn theo tôi bỏ trốn, nếu không nhờ ấy, chẳng biết bây giờ tôi đang ở trong góc xó xỉnh nào, cuộc sống sau này sẽ ra sao, thậm chí còn không biết có thể sống đến tận bây giờ hay không.”
Khi ấy trả lời cái gì nhỉ?
À, hình như có chút thản nhiên, thờ ơ đáp: “Cuộc sống của tôi rất thuận lợi, không có trải qua chuyện gì đặc biệt cả.”
Khi đó chỉ tùy tiện trả lời qua loa chứ không có nghĩ sâu xa gì.
Bây giờ nhớ kỹ lại, khi Trần Anh nghe câu trả lời, biểu cảm của ấy thất vọng lắm!
Là ấy sao?
Cô bé bị bỏ rơi lúc nhỏ, chính là Trần Anh sao?
Anh nhớ Trần Anh có nhắc qua, chuyện lúc trước của còn lên ảnh bìa tin tức.
Thế là vội vàng tìm kiếm thông tin mười mấy năm trước.
# Đám buôn người bắt cóc đứa bé năm tuổi, khi phát hiện ra hơi thở đã rất yếu #
Nội dung đại khái chính là Trần Anh ai đó phát hiện trong hang núi, mấy ngày trời không ăn uống gì, huống rất nguy kịch, cũng may nhờ sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ, cuối cùng cũng cấp cứu thành công.
Quả nhiên là Trần Anh!
Lúc này, trong lòng Tống Lĩnh Viễn chấn như sóng sông Tiền Đường cuộn trào.
Dường như đã hiểu vì sao Trần Anh lại đến thế!
Không phải vì những lời hứa hẹn non nớt lúc nhỏ.
Mà là khi đối mặt với nguy hiểm và nỗi sợ kinh hoàng, cả hai đều sát cánh bên nhau, cùng nhau an ủi, khiến cho đối phương vượt qua thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời.
Cảm giác đó như khắc cốt ghi tâm, cho dù trải qua một khoảng thời gian rất dài, cũng không thể quên , trong quá khứ của bản thân đã từng ai sưởi ấm che chở.
Còn , lại đem sự ấm áp độc nhất vô nhị đó, quên đi một cách sạch sẽ!
Bỗng dưng tim chợt đau thắt lại.
Anh không dám tưởng sau những ngày sau khi rời đi, một đứa bé như Trần Anh trốn trong hang, lòng luôn thầm mong trở về, hết lần này đến lần khác thở dài trong vô vọng.
“Anh ơi, có khi nào sẽ bỏ mặc em không?”
“Không đâu! Chúng ta đã hứa rồi mà, sau khi ra ngoài sẽ kết hôn ăn bánh kem nhé!”
“Dạ, thế chúng ta móc ngoéo đi.”
Anh nuốt lời rồi!
Anh không chỉ bỏ rơi !
Mà còn quên đi hết tất cả mọi thứ về !
Rời khỏi bệnh viện, Tống Lĩnh Viễn đã không kìm chế bản thân, nước mắt tuôn ra như mưa.
Anh đã không chờ đợi muốn liên lạc với Trần Anh ngay lập tức, với ấy rằng, năm đó không phải cố ý bỏ mặc không quay về tìm đâu.
Chỉ là quên mất thôi!
Anh sẽ hứa với , không bao giờ phạm những lỗi tày trời như thế nữa!
Sau này nhất định sẽ nắm chặt lấy tay , đi đâu, ấy sẽ đi đó.
Nhất định sẽ không bỏ rơi lần nữa!
Tay run rẩy cầm điện thoại, bấm từng số để gọi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc …”
“Trần Anh…” Tống Lĩnh Viễn thẫn thờ màn hình điện thoại, đôi mắt ngấn lệ mù tịt, “Bây giờ em đang ở đâu chứ?”
31.
Chuông điện thoại vang lên.
Tống Lĩnh Viễn thấy mẹ Khúc gọi đến, liền lau đi nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng mới dám nghe máy.
Chưa kịp lên tiếng, mẹ Khúc đã khóc lóc cầu cứu ở đầu dây bên kia: “Lĩnh Viễn, con mau giúp đi, Oản Yên vừa bị cảnh sát dẫn đi rồi, họ là nghi ngờ con bé dùng tiền để lính người! Sao con bé có thể như chứ?! Nhất định cảnh sát đã nhầm lẫn rồi! Con mau giúp Oản Yên đi có không?”
Cho dù Tống Lĩnh Viễn không còn cảm nam nữ với Khúc Oản Yên, cũng cùng nhau lớn lên, không thành người thì cũng mà.
Anh trấn an : “Cô đừng sốt ruột nhé, chỉ cần không có thì sẽ không có vấn đề gì đâu ạ, chắc là dẫn đi để hỏi chuyện rồi về thôi.”
“Vậy cháu cũng mau mau thu xếp người để đưa Oản Yên ra đi chứ! Cả đời con bé chưa bao giờ bước chân vô mấy chỗ đó, nhất định nó đang sợ lắm! Công ty con chẳng phải có luật sư hàng đầu sao? Xem như xin con, nhanh chóng dẫn Oản Yên về không con?”
“Vâng, con sẽ đi ngay, đừng lo nhé, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”
Cúp máy, Tống Lĩnh Viễn liền liên hệ với pháp vụ của công ty, cho gọi đoàn luật sự giỏi nhất, bảo họ đi xử lý chuyện của Khúc Oản Yên.
Dùng tiền lính người đúng là có hơi quá đáng, tuy Khúc Oản Yên đã lừa dối , cảm thấy con người ta cũng đến nỗi ác độc đến thế.
32.
Anh lại đến nhà họ Trần, muốn người nhà họ Trần cho biết tung tích của Trần Anh.
Căn biệt thự không lớn, bầu không khí quỷ dị đó vẫn còn.
Những chậu hoa trong sân gần như đã héo úa hoàn toàn, cũng không ai dọn dẹp những cánh hoa, lá rụng trên mặt đất, sân vườn bừa bộn, cỏ dại mọc um tùm, khiến cho khung cảnh càng hoang tàn hơn.
Bạn thấy sao?