Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 13

Tống Lĩnh Thanh khó hiểu lắc đầu: “Không rõ nữa, bên cục cảnh sát , chuyện của Trần Dực đã chuyển sang tổ đại đội hình sự, còn cụ thể thì họ không nắm rõ.”

 

“Đại đội hình sự?” Tống Lĩnh Viễn nghi hoặc, cũng có chút lo lắng, “Sao lại liên quan đến đại đội hình sự? Nhà mình khởi tố cậu ấy sao?”

 

“Không, đây chẳng phải là đang đợi dậy, xem thế nào rồi mới quyết định đây, dù sao cũng là em trai của chị dâu, lý do cậu ấy đi đến đại đội hình sự, nghe là có dính líu đến một vụ án mạng trước đó thì phải.”

 

“Vụ án trước đó? Vụ án gì nữa?”

 

Tống Lĩnh Thanh lắc đầu: “Họ kêu vụ án còn trong diện điều tra, mọi thứ đều phải bảo mật.”

 

Nghi vấn trong lòng Tống Lĩnh Viễn càng lớn hơn.

 

Trần Dực và Khúc Oản Yên có thể liên quan gì chứ? Chắc chắn chỉ có liên quan đến Trần Anh thôi.

 

Nghĩ đến đoạn đối thoại cùng bộ dạng phát điên muốn gi.ết ch.ết Khúc Oản Yên của Trần Dực, tâm mi của lại càng nhăn hơn.

 

Trần Anh và Khúc Oản Yên lại xảy ra chuyện gì sao?

 

Còn nhớ lần trước hai người cho một phen không vui vẻ gì, cũng là do Trần Anh ép Khúc Oản Yên quỳ xuống xin lỗi…

 

Không, có lẽ chuyện này thật sự không như những gì thấy.

 

Ban đầu Trần Anh đã giải thích với , chính Khúc Oản Yên cố ý lấy lòng thương trước mặt .

 

Nhưng lần này lại rầm rộ đến án hình sự…

 

Cơ thể vẫn còn rất yếu, vừa suy nghĩ đến những chuyện phức tạp, Tống Lĩnh Viễn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung rồi!

 

Anh bèn gọi trực tiếp cho Khúc Oản Yên, hỏi ta rốt cuộc là chuyện gì.

 

Đầu dây bên kia chỉ ú ớ lắp bắp, ta không rõ.

 

Tống Lĩnh Viễn cúp máy, rồi bấm gọi cho Trần Anh.

 

Vẫn không gọi .

 

Wechat cũng không ai trả lời.

 

Chưa bao giờ gấp gáp muốn liên lạc với Trần Anh như lúc này.

 

Anh muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến mất lâu thế? Ở nước ngoài ung dung vui vẻ, có biết em trai mình xém chút là ngồi tù hay không?

 

Đương nhiên, còn muốn với , rằng nhớ rồi, muốn đừng ham chơi nữa, tu tâm quay về dưỡng thai đi.

 

Sau này nhất định sẽ đối xử với thật tốt.

 

Cho dù thật sự ép Khúc Oản Yên quỳ thì tuyệt đối sẽ không thêm lời nào.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác đều không gọi .

 

Cuối cùng, chỉ đành bỏ cuộc, bị ép nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

29.

 

Trong bệnh viện ngủ không ngon giấc.

 

Liên tục mấy đêm đều mơ thấy ác mộng, đợi sau khi xuất viện, Tống Lĩnh Viễn đã tìm đến bác sĩ tâm lý của mình.

 

Anh đã rất lâu rồi không đến gặp bác sĩ tâm lý.

 

Khi thấy , cũng không bất ngờ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Lại gặp ác mộng rồi?”

 

Tống Lĩnh Viễn gật đầu.

 

“Giấc mơ lần này có gì đặc biệt không?”

 

Tống Lĩnh Viễn ngẫm nghĩ và đáp: “Tôi nghe có một bé kêu tôi là thì có tính không?”

 

“Tính, chỉ cần xuất hiện điều gì mới lạ đều tính hết, nằm xuống đi, tôi thử thôi miên lần nữa, xem có thể kiếm nguyên nhân dẫn đến cơn ác mộng của không.”

 

Tống Lĩnh Viễn im lặng nằm xuống.

 

Thời gian thôi miên lần này có chút dài, dưới sự thôi miên chuyên nghiệp của bác sĩ, hình ảnh trong mơ dần dần trở nên rõ ràng hơn.

 

“Anh ơi, em chạy không nổi nữa.” Một bé tầm 4, 5 tuổi đang thở hổn hển. tuy mặt mũi lấm lem, đôi mắt lại thanh khiết vô cùng.

 

Cậu bé căng thẳng hai người đuổi theo phía sau, giục : “Không , chúng ta nhất định phải chạy, nếu như bị hai tên buôn người đó bắt , nhất định chúng ta sẽ bị đánh chết đó!”

 

“Nhưng mà em mệt lắm, chân cũng rất đau nữa, ơi, hay là cứ bỏ mặc em đi, em không muốn chạy nữa đâu.”

 

“Không ! Chúng ta nhất định phải chạy! Nào, lên đây cõng em, cõng em thoát khỏi nơi này!”

 

Thế là, cậu bé cõng theo bé, trong khu rừng già rộng lớn, chạy từ sáng đến tối, trời tối rồi lại sáng.

 

Đưa mắt xung quanh, khắp nơi đều là những tán cây rậm rạp, căn bản không phân biệt đông tây nam bắc.

 

Hình như bọn buôn người không đuổi theo nữa, hai đứa nhỏ cũng bị lạc đường rồi.

 

“Anh ơi, chúng ta sẽ chết đúng không?” Cô bé nhỏ hơn vài tuổi, đôi mắt ngây thơ xa xăm, bé cũng đang sợ hãi lắm.

 

Cậu bé cũng , cậu không không biểu lộ trước mặt bé, liền giả vờ bình tĩnh : “Đương nhiên là không rồi! Tụi mình đã chạy thoát khỏi hai tên buôn người, chỉ cần chạy ra khỏi khu rừng này, chúng ta sẽ sống sót thôi.”

 

“Nhưng chúng ta cũng chạy mấy ngày rồi, cuối cùng vẫn cứ xoay vòng trong khu rừng này còn gì.” Cô bé than thở.

 

“Ừ, khu rừng này cũng lớn thật, mình đã phải chạy rất lâu mới có thể chạy ra khỏi đây.”

 

“Anh ơi, em đói quá.”

 

“Lát nữa hái ít trái cây ăn cho em nhé.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...