Anh bây giờ, có vợ là Trần Anh, còn có hai đứa con sắp chào đời, tất cả mọi thứ, đã mang đến cho bao nhiêu khao khát và mong chờ.
Làm sao có thể nghĩ đến việc quay lại như lúc ban đầu nữa chứ?
Điếu thuốc đã tàn, Tống Lĩnh Viễn mẹ Khúc : “Xin lỗi, chuyện của Oản Yên, cháu không giúp gì , chỉ phiền mọi người cố gắng khuyên bảo em ấy nhiều hơn.”
Mẹ Khúc ngây người, định kêu Tống Lĩnh Viễn lại tính thêm gì, đối phương đã quay đầu sải bước rời đi.
25.
Sau khi bước ra cổng, đã trực tiếp đi tìm trợ lý.
Lại một lần nữa rõ cảm giữa Trần Anh và Khúc Oản Uyên, phát hiện ra rằng, vốn dĩ Trần Anh trong tim của sớm đã chiếm vị trí rất quan trọng, vượt xa cả mối đầu mà đậm sâu khi ấy.
Và sau khi đối mặt với những suy nghĩ thực tại trong lòng, không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với Trần Anh nữa. Xuống nước, hòa, thì đã sao?
Bây giờ chỉ muốn gặp Trần Anh ngay lập tức! Khi tìm thấy trợ lý, tiếp tục hỏi những gì chưa hỏi xong ở bệnh viện trước đó: “Trần Anh đang ở đâu?”
Trợ lý trầm mặc một lúc rồi đưa cho Tống Lĩnh Viễn một địa chỉ: “Đây là những gì tôi điều tra , nơi này là địa điểm mà phu nhân đã đến gần đây nhất.”
Tống Lĩnh Viễn hiếu kỳ: “Brazil? Thị trấn Paraty? Cô ấy bầu bì như thế đi gì mà xa ?”
Rốt cuộc trợ lý vẫn không nhẫn tâm, không muốn thấy tổng tài nhà mình suy sụp.
“Nghe , phu nhân đến đó để du lịch thư giãn.”
Tống Lĩnh Viễn xoa huyệt thái dương, vừa bất lực vừa buồn đối với cách của Trần Anh: “Đi nghỉ dưỡng mà đi xa thế à? Chỉ vì muốn tránh mặt tôi sao?”
Đột nhiên nhớ lại trong vòng bè, bé vợ của một người em cũng dẫn theo con bỏ nhà đi, khiến cho người đó tức sôi máu, cuối cùng phải đuổi theo qua tới nước ngoài, sau hai năm ta mới dỗ dành bé vợ của mình quay về.
Trần Anh có phải cũng ỷ mình có đứa bé trong bụng cho nên mới lên mặt với không? Cô ấy cũng muốn thử cảm giác chồng mình không ngại đường xa đến để đuổi theo mình à?
Nếu đã như thế thì không ngại sẽ chiều lòng lần này.
“Hủy bỏ hết lịch trình tuần này, tôi đến Brazil tìm ấy.”
Trợ lý kinh ngạc: “Tổng tài…”
“Có vấn đề gì sao?”
Trợ lý im lặng một lúc: “Không ạ…”
26.
Tống Lĩnh Viễn đi rồi, một thân một mình đi tới Brazil tìm vợ.
Sáng hôm đó, trợ lý đang trên đường đi , những chiếc máy bay đang vút qua trên bầu trời, cậu chỉ biết thở dài một tiếng.
Bất chợt cậu nhớ về ba năm trước, cậu đã điều tra ra gì đó, định chuyện này với tổng tài, kết quả cậu bị phu nhân ngăn cản.
Cô ấy : “Lĩnh Viễn Khúc Oản Yên đến thế, nếu như biết ta là người phản bội trước, chắc chắn ấy sẽ chịu không nổi đâu.”
“Nhưng chẳng lẽ cứ để tổng tài hiểu lầm phu nhân mãi sao?”
“Không có hiểu , đích thực là tôi ép ấy cưới tôi mà, mà tôi tin chắc rằng, lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn, rồi một ngày nào đó, ấy sẽ can tâm nguyện tôi thôi.”
Từ đầu tới cuối, người tổng tài sâu đậm, chính là phu nhân! Một lòng muốn tốt cho tổng tài, cũng là phu nhân!
Mối đầu Khúc Oản Yên đó, căn bản không xứng với tổng tài! Vì thế địa chỉ mà cậu đưa cho tổng tài, chính là nơi mà cậu đã từng để mắt tới trước đó.
Hy vọng tổng tài có thể tự tìm ra sự thật năm xưa.
27.
Một tuần sau, Tống Lĩnh Viễn về nước.
Đi cùng với việc về nước lần này, còn có sự tức giận tột độ của !
Sau khi rời khỏi sân bay, lái xe trực tiếp đến nhà họ Khúc!
Khúc Oản Yên thấy người sau một tuần không gặp, đang vui mừng chuẩn bị chạy đến hỏi han, kết quả bị Tống Lĩnh Viễn đập vào mặt một đống ảnh.
“Ba năm trước, chính là vì tên bợm nhậu này mà bỏ tôi biệt xứ?”
Những tấm ảnh lần lượt rơi xuống, Khúc Oản Yên đưa mắt thoáng qua, phát hiện đều là ba năm trước, cùng với một người đàn ông khác, đồng tử chợt co rút lại!
Tống Lĩnh Viễn tức đến phát run, chỉ vào mặt Khúc Oản Yên, giận dữ :
“Cô vì người đàn ông đó, không ngại đường xa đi về quê với hắn, bỏ mặc thân phận thiên kim tiểu thư tôn quý của , vì hắn rửa tay xuống bếp!”
“Nhưng hắn lại đối xử với như thế nào?”
“Hắn ngoại , cờ bạc, rượu chè còn vũ phu! Thậm chí đến cả đứa con của hai người, cũng vì một lần say xỉn mà chính tay hắn đánh đến sảy thai…”
“Đừng nữa, đừng nữa mà!” Khúc Oản Yên ôm chầm lấy đầu mình, khóc nức nở, “Anh Viễn, em xin , đừng nữa mà…”
“Tại sao không ?” Tống Lĩnh Viễn tức đỏ mắt, “Không phải tôi đến không tự chủ sao, còn muốn cắt cổ tay tự s.át mà? Thì ra mọi thứ đều là diễn kịch! Khúc Oản Yên, tại sao lại là người như thế? Tống Lĩnh Viễn tôi ban đầu thật sự mù mắt c.hó rồi mới nhiều như thế!”
Bạn thấy sao?