Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 1

Vào đêm Trần Anh ch.ết, chồng ấy và bạch nguyệt quang đang tằng tịu bên nhau.

 

Sau này, hắn phải dùng cả đời để hối lỗi với vợ của mình…

 

“Thưa tổng tài, phu nhân đã qua đời rồi.”

 

1.

 

Tống Lĩnh Viễn đưa tay xoa cái đầu say khướt của mình, khoảng ba giây sau mới hiểu ý trong câu vừa rồi của trợ lý.

 

Hắn ngẩn người một chút, tiếp theo liền lạnh: “Tôi thật không ngờ, đến cả cậu cũng bị ta mua chuộc rồi ư?”

 

Trợ lý lặng người: “Tổng tài, tôi…”

 

“Được rồi.” Hắn giơ tay ngăn lại, “Ba cái chiêu trò của ta, tôi còn không hiểu sao?”

 

Trợ lý cau mày, vẫn muốn mở miệng thêm, lại bị tiếng chuông điện thoại của Tống Lĩnh Viễn cho gián đoạn.

 

Chính là mối đầu Khúc Oản Yên của hắn gọi đến.

 

Tống Lĩnh Viễn bắt máy. Giọng của Khúc Oản Yên yếu ớt ở đầu dây bên kia, bảo rằng tối qua ta đã uống quá nhiều, bây giờ đang truyền dịch trong bệnh viện.

 

Tống Lĩnh Viễn lập tức lo lắng:" Sao lại nghiêm trọng ? Anh sẽ đến ngay!”

 

Nhìn bóng lưng của sếp mình dần dần biến mất, trợ lý chỉ biết bất lực tại chỗ thở dài…

 

2.

 

Trong bệnh viện.

 

Khi Tống Lĩnh Viễn vừa bước đến cửa phòng, Khúc Oản Yên đang sốt ruột không biết đang chuyện điện thoại với ai: “Không để hắn biết! Bất luận tốn bao nhiêu tiền, tuyệt đối không để báo chí đưa tin…”

 

Nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn đến gần, ta bị giật mình một phen, vội vàng cúp điện thoại.

 

Tống Lĩnh Viễn có chút buồn với phản ứng của ta: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Sao không với , dẹp loạn cho em.”

 

Sắc mặt của Khúc Oản Yên bỗng tái nhợt, chuyện có hơi lắp bắp: “Không, không có gì ạ. Chỉ là… một chuyện nhỏ thôi.”

 

Không đợi Tống Lĩnh Viễn tiếp lời, liền chuyển chủ đề: “Trần Anh đã đồng ý ly hôn chưa?”

 

Vừa nhắc đến Trần Anh, Tống Lĩnh Viễn không khỏi cau mày.

 

Chuyện ồn ào đêm qua cũng chẳng mấy vui vẻ gì.

 

Bởi vì Khúc Oản Yên đã về nước một khoảng thời gian, ấy vẫn luôn ghen tức việc Khúc Oản Yên là mối đầu của , cho nên Trần Anh suốt ngày kiếm chuyện đủ đường để khiêu khích đối phương.

 

Đỉnh điểm là vào tối hôm qua, Trần Anh đã hống hách đến mức ép buộc Khúc Oản Yên quỳ xuống giữa đám đông! Chuyện này sao mà chấp nhận ?

 

Ba năm trước, nếu như không phải do Trần Anh vô sỉ bò lên giường của , còn lớn chuyện buộc ta phải chịu trách nhiệm, thì Khúc Oản Yên sao có thể đau lòng tuyệt vọng đến mức xuất ngoại chứ?

 

Nếu không có những chuyện này, sao ta có thể đồng ý cưới Trần Anh? 

 

Vì thế, sau khi biết ấy dám bắt nạt Khúc Oản Yên, trong lúc tức giận đã trực tiếp đề nghị ly hôn!

 

Anh ta thừa biết đến mức ch.ết đi sống lại, chắc chắn sẽ không chịu đồng ý, cho nên đề nghị ly hôn cũng chỉ là cảnh cáo, hy vọng ấy đối xử với Khúc Oản Yên khách sáo một chút.

 

Nói xong, ta trực tiếp đẩy mạnh cửa ra ngoài, tìm Khúc Oản Yên đến để uống rượu. Cũng không biết một đêm trôi qua, ấy có an phân hơn không.

 

Nào ngờ, còn dám mua chuộc trợ lý, dùng lý do giả ch.ết để sự ý, xem ra vẫn chưa rút ra bài học đây mà.

 

Tống Lĩnh Viễn lạnh : “Cô ta có đồng ý hay không thì có liên quan gì? Ba năm rồi, những gì nên bù đắp cũng đã hết, chỉ cần muốn ly hôn, lần này không ai có thể ngăn cản .”

 

Khúc Oản Yên hé miệng định thêm gì đó, cuối cùng vẫn câm lặng nuốt ngược vào trong.

 

3.

 

Cảm giác nhức đầu nôn nao của cơn say vẫn chưa hết, Tống Lĩnh Viễn không nán lại phòng bệnh bao lâu thì ra về.

 

Vừa đến nhà, thoải mái thả người lên sofa, lười nhác hô lên: “Trần Anh! Trần Anh! Ra đây nấu cho tôi chén canh giải rượu!”

 

Trong căn phòng rộng lớn trống rỗng, chỉ có tiếng vang vọng của mỗi . Tống Lĩnh Viễn đưa tay xoa lên tâm mi, không khỏi nhíu mày.

 

Anh đã hạ mình như thế rồi, sao người phụ nữ này còn không nhanh chóng chạy te te đến trước mặt , dang tay ôm lấy rồi hôn lên má một cái, cuối cùng sẽ dịu dàng với sai rồi?

 

“Ha~”

 

Anh đứng dậy sải bước, đi quanh nhà tìm kiếm một vòng, không hề thấy bóng dáng của ai cả.

 

Ngược lại trên tủ đầu giường phát hiện có đơn hiệp nghị ly hôn.

 

Đồng tử co lại. Nhưng khi thấy dòng chữ cuối ghi ấy ra đi tay trắng, ta liền bật .

 

Người phụ nữ đó hư vinh đến mức nào, thích nhất là cầm thẻ của mua mua mua đủ thứ, vừa thôi đã biết không có thành ý ký tên rồi.

 

Đây là cố ý diễn cảnh bỏ nhà ra đi à? Tưởng ta sẽ sốt ruột chạy khắp nơi tìm về sao?

 

Cũng tự tin về bản thân quá rồi. Nếu đã như thì càng tốt, ta cũng không muốn tha lỗi cho ấy quá sớm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...