Ngày hôm sau, Tổng Lĩnh Viễn quyết định đi công tác. Bất luận thế nào, lần này Trần Anh đã hơi quá đáng rồi. Ảnh cưới tháo xuống đã đành, còn đem luôn nhẫn cưới đi mất.
Dù có hờn dỗi tới đâu thì cũng không thể vượt quá giới hạn , cho nên quyết định lơ ấy một thời gian, để nhớ kỹ bài học này.
Thời gian của chuyến công tác này không xác định, nghĩ ít nhất cũng phải đi một tháng. Nhưng nào ngờ, chỉ một tuần trôi qua đã chịu không nổi, đành trở về. Không thể không thừa nhận, có hơi nhớ Trần Anh rồi.
Nhớ những món ăn mà Trần Anh nấu, nhớ những khi nũng nịu gọi là chồng, nhớ khuôn mặt của Trần Anh không biết xấu hổ khi lẻn vào phòng , dùng mọi cách vụng về để ý…
Anh đem về cho ấy một phần quà lưu niệm, là một hộp socola mà ấy thích ăn, cùng với đôi hoa tai do nhà thiết kế mà ấy ngưỡng mộ thiết kế.
Trước khi về nhà, đang tưởng tượng đến cảnh Trần Anh tủi thân ngồi sofa đợi , khi thấy cầm quà trên tay lại khóc trong sự sung sướng, môi vô thức mỉm .
Thật ra thì Trần Anh dễ dỗ lắm. Thế , khi đang hào hứng trở về nhà, vừa mở thì phát hiện mọi thứ trong nhà đều y nguyên như lúc đi. Trống rỗng và lạnh lẽo đến thế.
Rèm cửa buông xuống, khiến cho không khí trong nhà càng lạnh lẽo thêm vài phần. Dấu vết của khung ảnh cưới bị gỡ khỏi tường vẫn còn đó, Căn nhà này, gì có bóng dáng của Trần Anh nữa? Nụ trên môi của Tống Lĩnh Viễn chợt cứng đờ.
“Trần Anh!”
Anh hét lên một tiếng, thứ mà nhận lại chỉ là âm thanh lạnh lẽo v vọng. Lần này Tống Lĩnh Viễn thật sự tức giận rồi.
Lần này Trần Anh loạn với đến rốt cuộc là vì chuyện gì?
Thật sự cho rằng không dám cầm giấy thoả thuận ly hôn trực tiếp đơn ly hôn luôn sao?
Anh đi tới phòng ngủ, trên tủ đầu giường, tờ giấy ly hôn vẫn còn đó, một góc bị đè nén bởi một quyển sách giống như những gì đã thấy lúc ban đầu.
Anh bực dọc cầm lên xem, lúc này, tờ giấy bị chèn phía dưới đơn thoả thuận ly hôn bay xuống.
Tống Lĩnh Viễn ngây người, cúi xuống nhặt nó lên. Vừa , ánh mắt bỗng chốc lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết!
Trần Anh có thai rồi! Là thai đôi, bảy tuần tuổi! Tính luôn tuần vừa rồi là tám tuần!
Niềm vui ập đến quá bất ngờ, Tống Lĩnh Viễn cảm thấy lòng bàn tay không tự chủ mà run lên, khí huyết toàn thân đang sôi trào!
Bây giờ mới hiểu vì sao Trần Anh lại tự tin để loạn với lâu như thế! Thì ra trong bụng đã mang thai đứa con của , mà còn là hai đứa!
Tờ giấy khám thai cố ý đặt dưới tờ thỏa thuận ly hôn chẳng phải cố muốn thấy, để suy nghĩ lại sao? Quả nhiên ấy chưa bao giờ có ý định ly hôn! Tống Lĩnh Viễn phì .
Từ khi bắt đầu mím môi, cho đến khi cuộn chặt nắm che môi , cuối cùng là không kìm chế mà hả hê.
“Hahaha… Tôi sắp ba rồi, lại còn là ba của hai đứa con! Hahaha…”
Tống Lĩnh Viễn đã liên hệ với nhà thiết kế nổi tiếng đến nhà ngay hôm đó. Anh dự định dùng hai phòng khách bỏ trống để biến chúng thành phòng em bé.
Nhà thiết kế đã đưa cho vài bản vẽ để lựa chọn, vừa lập tức thích ngay bản vẽ phòng công chúa màu hồng.
“Chọn mẫu này, là hai phòng cũng thế sao ạ?”
Tống Lĩnh Viễn do dự một lúc. Chợt nhớ đến cách đây không lâu họ từng bàn luận về chuyện con cái.
“Sau này nhất định em phải sinh thằng con trai, mà chọc giận em, em sẽ bảo con trả thù cho em.”
Khi đó đang uống nước, nghe thấy những lời này, lười nhác nhướn mày, nhạo :” Vậy thì phải sinh rồi hãy tính.”
Họ quan hệ đều dùng biện pháp, cũng chưa đến nửa năm trước, đôi lúc sẽ dự tính ngày an toàn của , vừa hay sẽ càng gần gũi nhiều hơn.
Thật ra thì cùng lúc đó, muốn chuẩn bị tốt mọi thứ nếu như có con. Nhưng không thể để Trần Anh biết suy nghĩ thật sự của .
Dù sao trước đây từng rất chán ghét , đột nhiên thay đổi thái độ chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Nhưng cũng không thể nào với Trần Anh, thật ra thích con hơn.
Lúc này, đối diện với câu hỏi của nhà thiết kế, muốn biến cả hai thành phòng công chúa, nghĩ tới Trần Anh thích con trai như , trong lòng có hơi phân vân, bất đắc dĩ :” Một phòng là , phòng còn lại theo chủ đề ô tô cho bé trai.”
“Vâng ạ.”
Bạn thấy sao?