9.
Đêm nay lại uống không ít. Trên đường về, Tống Lĩnh Viễn gọi người lái hộ, sẵn tiện đưa Khúc Oản Yên về chung.
Trong xe, ta nhớ lại thái độ của Tống Lĩnh Viễn đối với Trần Anh, trong lòng bất an nên đã hỏi: “Có phải ngay từ đầu không hề có ý định ly hôn với Trần Anh không?”
Tống Lĩnh Viễn đang xoa huyệt thái dương, nghe thế thì khựng,. Anh cảm thấy có vài điều, cần phải rõ ràng trước, để tránh dẫn tới hiểu lầm cho mai sau.
“Bất luận có ý định ly hôn với Trần Anh hay không, thì em phải biết là, ba năm trước em không tin và ta không hề xảy ra chuyện gì, em bỏ mặc tất cả rời đi, từ giây phút đó chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi.”
Khúc Oản Yên bắt đầu rưng rưng nước mắt: “Anh Viễn, em biết em sai rồi, lúc trước là do e hồ đồ…”
Tống Lĩnh Viễn đưa tay ngắt lời: “Cứ như đi, chúng ta đều phải bước tiếp thôi.”
Về đến nhà họ Khúc, ta xuống xe.
Nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, ta lau đi giọt nước mắt, lộ ra nụ lạnh lùng: “Giờ có để tâm đến Trần Anh thì sao? Dù gì thì hai người cũng không còn đường để quay lại đâu.”
10.
Tống Lĩnh Viễn về đến nhà, bất ngờ thay, cửa lại đang mở.
Đôi mắt đen láy giống như biết phát sáng, bước nhanh vào: “Trần…”
Chữ “Anh” chưa kịp thốt ra, thì thấy trong nhà có vài người đang cầm trên tay túi lớn túi nhỏ, em trai của Trần Anh đang đứng trong phòng khách, chỉ huy cho họ: “Đem tấm ảnh cưới này cũng tháo xuống đi.”
Tống Lĩnh Viễn tức giận bước vào: “Các người đang gì?!”
Trần Dực quay đầu, thấy Tống Lĩnh Viễn, đôi mắt sưng đỏ chằm chặp, đôi mắt mang đầy sự hận thù khiến cho Tống Lĩnh Viễn không thể hiểu .
“Không phải chị tôi đã ly hôn với rồi à? Tôi đến đây đương nhiên để thu dọn đồ cho chị tôi rồi!”
Tống Lĩnh Viễn nhướng mày, bất giác về phía tấm ảnh cưới trên tường.
Đó là tấm ảnh chụp để ứng phó với người lớn trong nhà, còn nhớ cái hôm chụp ảnh cưới, Trần Anh mặc trên người bộ đồ ngủ màu trắng sữa, trông thật mềm mại và đáng , chiếc thang gấp đặt trong phòng khách, khó khăn lắm ấy mới treo tấm ảnh lên .
Giữa chừng, ấy còn đề nghị giúp mình một tay.
Đương nhiên là không nguyện, chỉ lạnh lùng đứng một bên quan sát: “Tôi chưa bao giờ thấy qua nào mặt dày như , bộ không ra trong ảnh tôi miễn cưỡng đến cỡ nào à?”
Trần Anh tấm ảnh tới lui: “Làm gì có, dáng vẻ lạnh lùng của đẹp trai lắm, em cảm thấy tấm này rất ngọt luôn.”
Đôi mắt ấy dường như đang phát sáng khi tấm ảnh. Nhưng giờ đây, ấy lại dễ dàng để cho Trần Dực tháo nó xuống! Cho dù là diễn phim phải diễn trọn bộ, đến mức này thì hơi quá trớn rồi đó!
Tống Lĩnh Viễn sầm mặt, để lại một câu: “Tùy cậu.”
Sau đó quay người đi về phòng sách, đóng sầm cửa thật mạnh.
Trần Dực kìm nén để hai hàng nước mắt không tuôn trào, tiếp tục dặn dò người tháo ảnh xuống, sau đó đi vòng quanh nhà xem còn gì của chị đều đem đi hết.
Bạn thấy sao?