Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 4

7.

Uống xong chén canh, Tống Lĩnh Viễn lái xe đến công ty.

Lúc chiều, gọi đến, bảo rằng tối nhau cùng nhau ra ngoài chơi, sẵn tiện đón luôn Khúc Oản Yên.

Trước là Tống Lĩnh Viễn gọi cho Khúc Oản Yên hỏi thăm ta có ổn hơn chưa, sau khi biết ta không có vấn đề gì, mới lái xe qua đó đón người.

Giờ cao điểm lúc tan , xe lái rất chậm, hai người đang trò chuyện trong xe.

Khúc Oản Yên làn khói xám bốc lên cách đó không xa, bèn hỏi Tống Lĩnh Viễn: “Bên đó có hỏa hoạn ư?”

Tống Lĩnh Viễn một lúc, hững hờ đáp:” Bên đó là nơi hỏa táng” 

“Lò thiêu à?” Không biết suy nghĩ gì, đôi môi của Khúc Oản Yên từ từ cong lên, ra một câu với giọng điệu tiếc nuối: “Lại có người ch.ết rồi.”

“Ngày nào chả có người ch.ết đưa đến hỏa táng, có gì đâu mà lạ.”

Tống Lĩnh Viễn không nghĩ ngợi nhiều, xoay vô lăng rẽ sang một con đường khác.

8.

Trong quán bar, đám chơi từ nhỏ tới lớn đang lấy chuyện của Tống Lĩnh Viễn và Khúc Oản Yên ra trêu :

“Tôi còn nhớ ba năm trước, khi mà Oản Yên tức giận bỏ ra nước ngoài, Viễn nhà ta đau lòng muốn ch.ết luôn đó! Ngày nào cũng kéo cả đám chúng tôi đến nhà ấy nhậu nhẹt, uống xong còn lên cơn điên, ôm chai rượu khóc đến nát lòng luôn!”

Ánh mắt của Khúc Oản Yên dịu dàng Tống Lĩnh Viễn: “Bây giờ em đã về rồi, sau này sẽ không đi nữa.”

Tống Lĩnh Viễn cầm điếu thuốc, không biết đang nghĩ ngợi điều gì mà không tiếp lời.

Có người vỗ vai Khúc Oản Uyên, : “Phải thế chứ, Viễn nhà ta ba năm nay đều luôn nhớ nhung em, sau này đừng phụ lòng của ấy nữa.”

Nghe câu này, Tống Lĩnh Viễn nhăn mặt, hé môi như muốn gì đó.

“À đúng rồi Viễn, sau này ly hôn rồi, nhớ đăng lên thông báo tụi em với nha.”

Tống Lĩnh Viễn đưa mắt người đang : “Làm gì?”

“Còn gì nữa, đương nhiên là sang tay rồi! Miếng mồi ngon như Trần Anh, em ai nấy đều đang đợi cơ hội để tranh giành đây!”

Nghe câu đó, ta rất khó chịu, sắc mặt tối sầm đi không ít: “Cô ta vẫn còn là chị dâu của cậu đấy, chuyện tôn trọng chút đi.”

Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng thì sắc mặt của Khúc Oản Yên lại tái đi vài phần.

Lúc này, một ngồi gần đó lên tiếng hỏi: “Ê, mọi người có hay tin vụ án mạng đêm qua bên đường số 10 không? Trời đ*m cũng quá khủng khiếp rồi!”

“Khiếp cỡ nào?”

Anh đó ngậm điếu thuốc, lười nhác lắc đầu: “Bảy tám tên lưu manh thay nhau c.ưỡng h.iếp một thai phụ đến chết, nghe bị dày vò tận hai ba tiếng, nguyên chiếc đều là máu, cảnh tượng đó đúng thật là kinh khủng không từ nào diễn tả .”

“Mẹ nó, bà bầu cũng không tha à? Vậy thì đúng là súc vật chứ con người gì? Thế đã bắt hung thủ chưa?”

“Chả biết, nghe một thằng cũng chưa bắt .”

“Sao tin tức quan trọng đến thế mà tôi chẳng thấy nghe gì hết ?”

“Bản tin trong nước không cho lên sóng, nội dung không thích hợp để lan truyền, lúc sáng tôi nghe người ta bàn tán, mới mò lên mạng xem, tuy hiện trường đã bị mờ, vào vẫn thấy dã man lắm.”

“Dã man lắm à, cậu tìm ra cho tôi xem nào…”

“Đừng nữa!” Sắc mặt trắng bệch của Khúc Oản Yên ngắt lời họ, biểu cảm cứng nhắc tiếp: “Đêm hôm mọi người đừng có kể mấy chuyện dọa người thế, em về em lại ngủ không đó.”

Đám người đó nghe thế thì đâu dám bẽ mặt Khúc Oản Yên, một chút rồi lại chuyển sang chủ đề khác.

Tống Lĩnh Viễn không quan tâm đến tin tức, trong lòng chỉ nghĩ cả ngày nay Trần Anh không thèm gọi cho cuốc điện thoại nào, thật sự chịu đến thế à?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...