“Đem những món đồ hắn tặng toàn bộ trả cho người ta hết!”
Trần Niệm Anh tiếc lắm, vẫn còn giãy giụa : “Dù sao cũng là ông đó tự nguyện tặng con mà…”
“Bảo con trả thì cứ trả! Nhà họ Trần không cần hắn tặng cho bất cứ thứ gì!”
“Con có biết của con tại sao lại ch.ết không? Ông bà nội con cũng thế? Con có biết năm xưa ba đã phải chịu đựng như thế nào mới vượt qua không?”
Buổi chiều hôm đó, người ba đem hết tất cả mọi chuyện kể lại cho Trần Niệm Anh nghe.
Sau khi kể xong, Trần Niệm Anh trầm mặc.
Cô bé tự nhốt mình trong phòng cả đêm.
Ngày hôm sau mở cửa, trong mắt bé không còn đắm chìm như ngày nào, chỉ có sự tỉnh táo đến lạ thường.
“Ba, con sẽ đem toàn bộ đống đồ trả lại, sau này sẽ không gặp ông đó nữa.”
Người ba cảm thấy an ủi gật đầu: “Ừm.”
Khi nhà họ Tống nhận một bọc chuyển phát nhanh to đùng của Trần Niệm Anh, toàn bộ đều là Tống Lĩnh Viễn đã tặng cho bé những ngày qua.
Không biết bé là có ý gì, cũng không một ai dám sự thật cho Tống Lĩnh Viễn biết.
Anh vẫn chờ bé ở điểm hẹn thường ngày.
Trong tay không cầm chiếc bánh kem nhỏ thì là cầm một hộp socola.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc bạc trắng của giống như làn sương đầu mùa thu, tăng thêm vài phần chói chang.
Anh chằm chặp phía bên kia đường, mong chờ hình bóng tươi tắn đáng đó sẽ xuất hiện.
Mặt trời lên đỉnh đầu rồi lại lặn.
Từng ngày trôi qua, Tống Lĩnh Viễn khi đến mong chờ bao nhiêu, thì khi trở về lại thất vọng bấy nhiêu.
Sức khỏe càng lúc càng yếu dần.
Anh đã không còn sức để đứng dậy, mỗi ngày vẫn như cũ, ngồi xe lăn ở đó đợi chờ.
Thậm chí còn quên mất, tại sao bản thân lại đến đây.
Anh chỉ biết là, hình như phải đợi một người rất quan trọng.
Đợi ai thế nhỉ?
Anh không còn nhớ nữa.
Mùa thu trôi qua, mùa đông lại đến.
Năm nay đã là 24 năm ra đi của Trần Anh.
Tuyết trắng phủ kín cả bầu trời, thế giới tự như một miếng ngọc trắng tinh.
Tống Lĩnh Viễn ngồi trên xe lăng, thân hình gầy gò đắp một chiếc chăn len lông cừu đắt tiền, từ lâu đã không biết mình ấm hay lạnh.
Anh xuyên qua những bông tuyết trên bầu trời nơi đối diện đường, cũng chẳng biết mình đang mong chờ điều gì.
Hơi thở càng lúc càng yếu.
Đôi mắt từ từ nhắm lại, hình như thấy một trên người đầy máu, ấy đau lòng lại tuyệt vọng với : “Nếu như có kiếp sau, hy vọng chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Cô đó là ai nhỉ?
Sao lại khóc thương tâm đến thế?
Sao lại ra những câu đau lòng đến ?
Được rồi, rồi, em đừng khóc nữa.
Anh hứa với em là chứ gì.
Kiếp sau chúng ta sẽ không gặp lại nữa.
Mãi mãi sẽ không gặp lại nữa.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?