Trần Anh qua đời năm thứ bảy, Tống Lĩnh Thanh đã có đứa thứ ba.
Ngày đứa bé đầy tháng, nhà họ Tống đã tiệc mừng linh đình.
Trong bữa tiệc đông vui náo nhiệt, ai nấy đều có mặt chúc phúc, bè đồng trang lứa với hai em, giờ đây bên cạnh đều tay xách nách mang hai ba đứa.
Xung quanh đều là tiếng nô chạy giỡn của những đứa bé, Tống Lĩnh Viễn theo, hiếm lắm mới thấy mỉm .
Tiệc tàn, trở về căn nhà đã sống cùng với Trần Anh ba năm.
Hiện tại, dường như đã quen với cuộc sống đi đôi với hình bóng năm xưa.
Phía sau cuộc đời bình lặng, chính là một trái tim đang bị đè nén và thiêu rụi từng ngày.
Cuối cùng, mười năm sau khi Trần Anh ra đi, những cảm bị chôn vùi bao lâu nay lại bộc phát.
Anh bắt đầu điên cuồng chìm đắm thuật phát chiêu hồn.
Nhìn vị đạo sĩ đầu trọc mặc trên người bộ đạo bào, khi giống hệt như Trần Anh mắt ngấn lệ gọi là chồng, bỗng chốc khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu nhớ nhung giờ đây vỡ òa!
Anh ôm lấy đạo sĩ, khóc nức nở: “Trần Anh, nhớ em lắm!”
Những cảm mãnh liệt chất chứa trong lòng cuối cùng cũng có giải thoát.
Vài năm sau, cứ không ngừng đốt tiền, hết lần này đến lần khác phép, chỉ vì muốn gặp Trần Anh.
Mẹ Tống thấy bộ dạng tẩu hỏa nhập ma của con trai mình, bà nghẹn ngào với Tống Lĩnh Thanh: “Ban đầu chúng ta ép con đừng đi, có phải chúng ta đã sai rồi không?”
Tống Lĩnh Thanh cũng chẳng biết nên gì.
Chỉ là khi thấy bộ dạng điên cuồng của trai, cậu cũng đau lòng lắm.
Có lẽ bởi vì lần nào cũng dùng những ngôn từ giống nhau, cho nên Tống Lĩnh Viễn dần dần không còn tin vào đạo sĩ nữa.
Năm nay đã là năm thứ mười bảy kể từ khi Trần Anh rời đi, dạo gần đây cảm thấy họ sắp đoàn tụ rồi.
Sức khỏe của ngày càng yếu, tuy mới 45 tuổi như ngọn đèn đã cạn dầu, tóc đã bạc đi rất nhiều, làn da cũng nhăn nheo, đôi mắt đen láy sâu thẳm như viên đá sáng bóng năm nào, giờ đây đã trở nên đờ đẫn vô hồn, hốc mắt lại càng trũng sâu, trông thật đáng sợ.
Có lẽ ông trời thấy nửa đời còn lại của quá khổ sở, nên đã muốn cho nếm một chút ngọt.
Vào năm nay, đã mắc chứng Alzheimer.
Nói một cách dễ hiểu hơn chính là bệnh già lẩm cẩm.
Dường như đã quên đi Trần Anh, quên đi rất nhiều chuyện.
Hàng ngày đều thong dong ra ngoài đi dạo, giống như một đứa trẻ, mua ít bánh và socola, khi về còn nở nụ mãn nguyện trên môi.
Hôm đó, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, lại thong dong ra ngoài đi dạo.
Giữa chừng, thấy một bé cỡ 14, 15 tuổi, đôi mắt như lóe lên một tia sáng, vội vàng gọi bé: “Trần Anh!”
Vệ sĩ phía sau ai nấy đều giật mình kinh ngạc!
Cô bé đó cũng đưa mắt về phía .
“Trần Anh, qua đây, có mua nhiều món ngon cho em lắm.”
Cô bé ngơ ngác đi qua: “Chú gọi tôi sao?”
Tống Lĩnh Viễn gật gật đầu, hí hửng lấy ra từ trong túi một miếng đủ thứ màu sắc: “Cho em này.”
Cô bé xuống, đó chính là một miếng bánh đã khô quắt.
Có lẽ Tống Lĩnh Viễn cũng thấy miếng bánh xấu xí, liền bĩu môi không vui : “Thôi bỏ đi, không lấy cái này nữa.”
Anh ngẩng đầu lên bé, lại lộ ra nét mặt vui vẻ: “Đi, dẫn em đến tiệm bánh kem ăn bánh ngon hơn!”
Vừa hay bé cũng đang thèm, nên là liếm môi đồng ý.
Hôm ấy, Tống Lĩnh Viễn đã mời bé ăn bánh kem, socola, còn dẫn bé đến trung tâm thương mại, tặng cho bé rất nhiều đồ.
Trước khi tạm biệt, bé tay xách nách mang, tít mắt.
Tống Lĩnh Viễn ghé sát tai với bé: “Ngày mai chúng ta lại hẹn hò nhé.”
Cô bé bị trêu đến bật : “Được chứ!”
“À đúng rồi, tôi không phải Trần Anh, tên tôi là Trần Niệm Anh.”
Nể người đàn ông ngốc này tặng nhiều quà như , bé cũng không để tâm đáp lời: “Được thôi, Trần Anh thì Trần Anh.”
Bạn thấy sao?