Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 30

Nếu như thời gian quay lại, nhất định sẽ không phớt lờ , sẽ cùng đón sinh nhật, đón ngày kỷ niệm mỗi năm.

Anh sẽ không vì một người phụ nữ không xứng đáng tổn thương thêm nữa.

Anh sẽ mỗi ngày, lúc nào cũng dịu dàng với , khiến sẽ không phải lo lo mất suy nghĩ cho cuộc hôn nhân này.

Nếu như thời gian có thể quay lại…

Nhưng rất tiếc, không có nếu như.

Sự hối hận mãnh liệt liên tục khiến toàn thân như nằm trên ngọn lửa bừng cháy, nỗi đau thấm sâu vào tận xương tủy, hành hạ gần như phát điên lên

Tiếng khóc, tiếng gào thét không ngừng vang vọng trong phòng, càng lúc càng đau đớn.

Mơ mơ hồ hồ không biết lại trôi qua mấy ngày.

Hôm nay, Tống Lĩnh Viễn dùng hết toàn bộ sức lực còn lại, cầm cuốn nhật ký cùng với đống đồ chơi của hai đứa con ra ngoài.

Anh lập cho Trần Anh và hai đứa con một tấm bia tưởng niệm.

Vừa tấm bia xong, dường như đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của cuộc đời, tinh lực còn sót lại trong phút chốc như sợi tơ mỏng manh.

Anh quỳ trước tấm bia, ngón tay không ngừng sờ lên bốn chữ [Vợ Trần Anh] cùng ánh mắt dịu dàng.

Đôi môi khô khan trắng bệch:

“Trần Anh, đến tìm em đây.”

“Em và con đi từ từ thôi, đợi với nhé.”

“Cả nhà bốn người chúng ta sắp đoàn tụ rồi.”

“Kiếp sau, sẽ không phụ lòng em nữa.”

“À không, không chỉ kiếp sau.”

“Đời đời kiếp kiếp, vẫn sẽ luôn em!”

“Trần Anh… Anh tới đây.”

Anh bất lực gục ngã trước bia mộ, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Ánh nắng chiếu xuống, khóe môi chậm rãi cong lên của nhuốm một quầng sáng vàng.

Trong một bệnh viện tư nhân cao cấp nào đó.

Bác sĩ dùng hết mọi cách để cấp cứu, vẫn tiếc nuối báo tin cho người thân trong nhà:

“Ý chí sinh tồn không ngừng suy giảm, bệnh nhân đã không thiết sống thì chúng tôi có tâm cũng đành bất lực.”

Mẹ Tống khóc lóc không ngừng, không thể tin con trai mình lại ra nông nỗi như thế.

“A Viễn, sao con nỡ để ba mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ?! Con mau tỉnh lại có không?”

“Anh hai, công ty cần , gia tộc cần ! Anh không thể bỏ mặc tất cả !” Tống Lĩnh Thanh sốt ruột.

Sau đó, bất luận cả nhà khóc cách mấy, ý chí sinh tồn của Tống Lĩnh Viễn vẫn tiếp tục suy giảm.

Quan sát điện tâm đồ cho thấy các sóng điện sắp trở thành một đường thẳng.

Hình như Tống Lĩnh Thanh nghĩ ra gì, cậu hét lớn: “Anh, không đi! Hiện tại không đủ chứng cứ chứng minh Khúc Oản Yên lính người, tòa án phán ta vô tội thả ngay lập tức!”

[Tít — tít —]

Người nhà họ Tống lên màn hình điện tâm đồ, ai nấy đều kinh ngạc nhau.

Có tác dụng!

Tống Lĩnh Thanh tiếp tục : “Không lẽ muốn thấy nửa đời còn lại của Khúc Oản Yên tự do tại ngoại sao? Cô ta ch.ết chị dâu, luôn cả con , không buông tha cho ta như thế!...”

Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Tống Lĩnh Viễn, vội vàng với y tá: “Đặt lại máy rung tim!”

Năm phút sau, nhịp tim của Tống Lĩnh Viễn trở lại bình thường, bác sĩ vui mừng tuyên bố: “Tính mạng của bệnh nhân đã ổn định!”

Thế là cả nhà họ Tống ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày sau, Tống Lĩnh Viễn tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Tựa như một giấc mơ thật dài, trong mơ có con đường phát sáng, Trần Anh dẫn theo hai đứa con đi ở phía trước không xa, cố gắng đuổi theo, có vẻ Trần Anh vẫn còn đang giận, cứ đuổi theo thì cứ chạy.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng rất quen thuộc, với rằng Khúc Oản Yên phán vô tội!

Trái tim như bị thắt lại, trong lòng không cam tâm.

Sao có thể dễ dàng buông tha cho loại phụ nữ ác độc này chứ!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...