Ba ngày ba đêm không rời khỏi hộp đêm, ánh nắng chói chang của mặt trời khiến cho Tống Lĩnh Viễn có hơi khó chịu.
Anh đưa tay lên che mắt lại, đợi khi thích ứng với ánh sáng mới từ từ thả tay ra.
Sau đó phát hiện ra rằng, thời tiết hôm nay không đẹp chút nào, giống y hệt như tâm trạng của , mây đen bao phủ, âm u xám xịt.
Cho dù có trả thù cho Trần Anh thì đã sao?
Cô ấy cũng không bao giờ quay về nữa rồi!
Anh kìm nén sự đau khổ tuyệt vọng trong lòng, phóng xe đi thẳng đến nhà họ Trần.
Đến nơi, bấm chuông cửa, Trần Dực ra mở.
Nhìn thấy người đến là Tống Lĩnh Viễn, sắc mặt cậu lập tức chán ghét: “Sao lại đến nữa rồi? Chị tôi đã không còn quan hệ gì với , sau này đừng phiền nhà tôi nữa!”
Nói rồi cậu quay người vào nhà.
Tống Lĩnh Viễn kêu cậu lại: “Tôi đến để lấy đồ.”
“Lấy đồ?” Trần Dực khựng lại, không hiểu gì.
Yết hầu của Tống Lĩnh Viễn hơi đậy, khó khăn mở lời: “Hôm đó, những gì cậu lấy từ nhà tôi, có thể trả lại cho tôi không?”
Có lẽ là do trước giờ cậu chưa từng thấy Tống Lĩnh Viễn thấp cổ bé họng, Trần Dực không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Anh tiếp: “Tôi là rể của cậu, vẫn là để tôi xử lý di vật của ấy sẽ thích hợp hơn.”
Sau khi Trần Dực cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên cậu bật , giọng mang theo sự bỡn cợt và mỉa mai: “Vậy thì phải sao đây? Di vật của chị tôi, toàn bộ đều đốt hết rồi.”
Đùng!!!
Hệt như một tiếng sấm gầm vang trong đầu Tống Lĩnh Viễn!
Đôi tay giữ lấy cửa sắt, chằm chặp Trần Dực: “Cậu đốt hết rồi? Sao cậu có thể… Không, không thể nào đốt hết , vẫn phải giữ lại vài thứ chứ!”
“Xin lỗi, thật sự không giữ lại thứ gì cả.”
Tống Lĩnh Viễn nghiến răng, lồng ngực như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
“Vậy nhẫn cưới đâu? Nhẫn cưới không thể đốt , cậu trả nó lại cho tôi đi!”
“Tôi cũng đốt nó thật, đem đến lò hỏa thiêu đốt đấy.” Trần Dực có chút vui, “Lửa trong lò thiêu cũng lợi thật, cái gì bỏ vào trong, ngọn lửa cháy phừng phực, thiêu xong đều hóa thành tro bụi, đem ra biển không đợi tôi tay, ngọn gió quét qua liền chẳng còn gì ở lại.”
“Trần Dực!” Đôi mắt Tống Lĩnh Viễn đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Sao cậu có thể! Tại sao cậu dám! Nhẫn cưới là của tôi, đó là đổ của tôi! Cậu không có tư cách đốt nó!”
Trần Dực nhún vai hững hờ: “Tôi đã đốt rồi, dù sao cuộc hôn nhân giữa và chị tôi đã đến bước đường cùng, có giữ nhẫn cưới lại cũng không gì.”
Nói rồi cậu quay người đi vào trong.
Tống Lĩnh Viễn thấy thế liền tức giận sốt ruột, vội lên tiếng: “Đừng đi! Chắc chắn có thứ gì để lại, cậu phải cho tôi giữ lại thứ gì để tưởng niệm chứ!”
Trần Dực quay đầu, lạnh lùng Tống Lĩnh Viễn: “Chị tôi còn sống sao không thấy đối xử dịu dàng , chết rồi đòi tưởng niệm để gì?!”
“Tôi…” Thật hiếm thấy, Tống Lĩnh Viễn câm nín rồi.
Đúng đấy, khi Trần Anh còn sống, trong quá khứ chưa từng dành cho ấy sự dịu dàng dù chỉ một chút.
Giờ đây muốn tốt với , đã không còn cơ hội nữa…
Trong lúc Tống Lĩnh Viễn ngây người và thẫn thờ, Trần Dực ngoảnh mặt đi vào trong.
Mây đen kéo đến cùng với một cơn mưa thật lớn.
Tống Lĩnh Viễn đứng bên ngoài cửa sắt, vẫn chưa chịu rời khỏi.
Những giọt nước mưa tí tách trên đầu, một người đàn ông từng tung hoành ngang dọc trong thương trường, từ khi nào lại trở nên nhếch nhác đến thế?
Nhưng không thể rời đi.
Một khi đi, đến cả một món đồ của Trần Anh, cũng không thể lấy lại .
Mẹ Trần vẫn luôn ở trên lầu hai, bà thấy Tống Lĩnh Viễn đang đứng bên ngoài cửa lớn, nội tâm khó khăn lắm mới bình tĩnh giờ đây lại như sóng đánh cuộn trào, vừa khóc vừa chạy xuống lầu.
Bạn thấy sao?