Anh bỏ lỡ hết tất cả cơ hội!
Toàn bộ đều lỡ mất!
Rốt cuộc đã phạm tội tày trời đến mức nào cơ chứ?!
“Trần Anh… Trần Anh… Xin lỗi… Anh xin lỗi!”
Lời xin lỗi muộn màng, xen lẫn sự đau đớn và tiếng khóc nát lòng.
Nhưng thế thì sao chứ?
Mọi thứ đã không quay về nữa.
Không quay về nữa…
37.
Cũng chẳng biết về nhà bằng cách nào.
Hình như chỉ dựa vào chút ý thức còn sót lại, cái xác không hồn lê lết trở về căn nhà đã sống cùng Trần Anh ba năm trời.
Thế sau khi về đến nhà, mới phát hiện, dường như khắp nơi trong nhà đều ngập tràn hình bóng của Trần Anh, lại tưởng chừng như không còn hiện hữu bóng dáng ấy nữa.
Bởi vì, tất cả mọi thứ thuộc về Trần Anh đã không còn!
Không còn gì nữa!
Chỉ còn lại hai căn phòng vừa sửa sang đang nhắc nhở , bản thân mình từng là chồng của một , còn là ba của hai đứa nhỏ!
Nhưng giờ đây, tất cả đều tan biến rồi!
Cái gì cũng không còn nữa!
Tấm bằng khen dũng đang vứt trên bàn trà.
Trong đầu chợt nhớ, một trong những hung thủ đã s.át h.ại Trần Anh, là do chính tay bắt !
Vậy mà lại dễ dàng giao hắn cho cảnh sát!
Đến cả mọi người xung quanh đều phẫn nộ, hận không muốn băm hắn ra thành trăm mảnh!
Còn lại không thèm để tâm, cứ thế xoay người rời đi.
Rõ ràng cái tên đó là người mà hận nhất!
Hại chết vợ của , còn luôn cả hai đứa con của mình!
Tại sao có thể dễ dàng giao hắn cho người khác chứ?
Tại sao lúc đó không băm hắn ra thành trăm mảnh?
Đáng lẽ phải dẫn thằng kh.ốn n.ạn đó đi, dùng hết mọi thủ đoạn để trả thù cho Trần Anh, khiến cho hắn phải trả giá cho tội ác tày trời mà hắn đã ra!
Nhưng không còn cơ hội nữa rồi!
Không còn nữa!
Đến cả cơ hội trả thù cho Trần Anh cũng tan biến rồi!
Đôi chân mềm nhũn quỳ rạp xuống, nỗi đau và sự hối hận đến tột cùng, khiến tay cuộn chặt thành nắm , từng nhát lên lồng ngực của mình, dùng cách như thế để tự ngược bản thân, để trừng những lỗi lầm mà đã phạm phải với Trần Anh!
Rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì?
Tại lại khiến bỏ lỡ hết tất cả…
Cũng không biết là do cách tự ngược để trừng bản thân, hay là do cả người đều rơi vào trong cảnh đau đớn và hối hận tột cùng, cổ họng bắt đầu không nhịn xộc lên mùi tanh nồng nặc.
Cuối cùng, không chống chọi nữa —
“Phụt —!!”
Anh phun ra một ngụm máu tươi.
Màu đỏ tươi văng ra khắp nơi, giống như đang nhạo thứ mà gọi là đối với Trần Anh, cũng như lột bỏ sự giả tạo của cho đến khi nó rỉ máu!
Trước mắt là một màn đen tối, không còn chịu sự thống khổ, gục ngã xuống sàn nhà…
Không biết là bao lâu, Tống Lĩnh Viễn từ từ mở mắt.
Tấm rèm màu sắc trang nhã khẽ lay , ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời chiếu qua khe hở trên cửa sổ.
Anh đã mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, Trần Anh đã nấu cho món cháo dinh dưỡng mà thích nhất, hai đứa bé một trai một đang chơi ngoài phòng khách, vừa thấy bước ra, hai đứa nhỏ lập tức chạy đến, mỗi người đu một bên chân, ngước đầu lên chớp chớp đôi mắt long lanh, gọi :
“Ba ơi!”
“Baba ơi!”
Mí mắt cong lại, cúi người xuống bế hai đứa nhỏ, hôn lên khuôn mặt xinh xắn của chúng.
Hai đứa nhỏ bị chọc đến haha.
Anh lại đi vào bếp, nhẹ nhàng hôn lên người vợ đảm đang dịu dàng.
“Mau ăn cháo đi .” Trần Anh đẩy chén cháo đến trước mặt , nụ trông thật đẹp sao.
Trong giấc mơ của , chỉ cảm thấy thật vui vẻ, thật hạnh phúc!
Đây có là chính là sự viên mãn to lớn nhất của đời của đi!
Bạn thấy sao?