Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 22

Tống Lĩnh Viễn chằm chặp vào sắc mặt của Trần Dực, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào lúc này.

Anh muốn thấy cậu ấy kinh ngạc hoặc là khó hiểu, bằng không thì chạy đến mắng cho một trận, dám trù chị của cậu chết.

Thế , những biểu cảm đó không hề thể hiện trên khuôn mặt của Trần Dực, cậu chỉ nhếch mép lạnh: “Chị tôi đã ch.ết hai tháng nay rồi, tên bội bạc nhà cuối cùng cũng biết rồi sao?”

Trong phút chốc, dường như giông bão lần lượt kéo đến, lồng ngực của Tống Lĩnh Viễn như cuồng phong thét gào, lại bị từng tiếng sấm đánh cho nổ tung!

“Không! Cậu đang gạt tôi!”

Nước mắt giàn giụa bước đến, nắm lấy cổ áo của Trần Dực, đôi mắt đỏ ngầu: “Cậu đang gạt tôi! Rõ ràng Trần Anh đang đi du lịch ở nước ngoài, ấy vẫn còn sống…”

“Tống Lĩnh Viễn, tỉnh táo lên!” Trần Dực đẩy ra, đôi mắt ngấn lệ không che đậy sự chán ghét, “Chị tôi đã chết hai tháng rồi, đang ở đây diễn thâm con m* gì chứ hả? Anh không cảm thấy buồn lắm sao?!”

Những giọt lệ đọng lại bên khóe mắt của Tống Lĩnh Viễn đang trực trào.

Anh vẫn không tin: “Tại sao mọi người không ai cho tôi hay biết?”

“Anh tưởng chúng tôi muốn giấu sao? Nếu không phải chị tôi trước khi qua đời đã dặn, nhất định không để cho biết cái ch.ết của chị khó coi đến mức nào, thì tôi đã tìm tính sổ từ lâu rồi!”

“Ngay cả khi chị tôi sắp qua đời cũng chỉ nghĩ đến ! Còn thì sao? Anh đang ở bên mối đầu em em với nhau kia kìa!” Trần Dực xong, đôi mắt lại đỏ hoe, những giọt nước mắt phẫn nộ đã mờ đi tầm , “Kiếp này chị tôi xui tận mạng nên mới gặp phải đấy!”

Nước mắt đọng lại bên khoé, cuối cùng cũng không kìm mà tuôn ra như mưa.

Tống Lĩnh Viễn bất lực nhắm chặt đôi mắt, trái tim như bị nghiền nát đến nghẹt thở, đến khi trở thành một đống thịt nhầy nhụa.

“Mộ… để ở đâu?” Giọng khàn đặc lại nức nở.

“Không có mộ, tro cốt đều rải xuống biển hết rồi.”

Tống Lĩnh Viễn trừng to đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ và hoảng hốt.

Anh lại lần nữa nắm lấy cổ áo Trần Dực, nghiến răng : “Sao cậu có thể…”

“Đây cũng là ý nguyện của chị tôi.”

Tống Lĩnh Viễn chợt khựng lại.

Đôi tay từ từ buông lỏng, không thể không thấp cổ bé họng, lại hỏi: “Chị cậu, còn gì nữa không?”

Trần Dực lạnh lùng Tống Lĩnh Viễn, sau đó khẩy: “Chị tôi còn , cả đời này quá đau khổ rồi, nếu như có kiếp sau, hy vọng ông trời đừng để hai người gặp nhau nữa!”

Lời tựa như sét đánh ngang tai.

Nếu như có kiếp sau, hy vọng không gặp nhau nữa!

Kiếp sau, không gặp nhau nữa!!

Phải thất vọng đến mức nào, mới có thể ra ý nguyện như thế trước khi ch.ết chứ?

Đột nhiên trong đầu hiện lên đoạn đối thoại cuối cùng của họ.

Cô hỏi : “Anh có từng, dù chỉ là một chút em không? Dù chỉ một chút thôi?”

Lúc đó trả lời gì thế kia?

Giọng điệu của chỉ toàn là sự khinh bỉ: “Yêu? Loại người như , cả đời tôi cũng không bao giờ !”

Không!!!

Sự hối tiếc tựa như một cơn sóng cuộn trào muốn nuốt chửng Tống Lĩnh Viễn!

Anh không ngờ chỉ tùy tiện dối lòng một câu, mà lại trở thành lời cuối cùng trong đời dành cho ấy!”

Không kìm nỗi nghẹn ngào, bắt đầu khóc nấc lên trong sự đau đớn tột cùng.

Anh hỏi Trần Dực: “Còn gì nữa không?”

Trần Dực cảm thấy mỉa mai khi thấy lộ ra vẻ đau khổ: “Muốn biết sao?”

Tống Lĩnh Viễn nghẹn ngào gật đầu.

“Muốn biết thì đi mà kiểm tra lại lịch sử cuộc gọi đi! Trước khi chị tôi ch.ết chẳng phải đã gọi cho sao? Bên trong những gì, là người biết rõ nhất!”

Đôi mắt Tống Lĩnh Viễn trừng to?

Trần Anh đã gọi cho hôm đó sao?

Tại sao không có ấn tượng gì hết ?

Anh vội vàng lấy điện thoại kiểm tra lịch sử cuộc gọi, nửa đêm hôm đó, quả nhiên có cuộc điện thoại giữa và Trần Anh!

Thời gian cuộc gọi kéo dài tận một tiếng.

Sao lại có thể? Đêm đó và Khúc Oản Yên cứ mải mê uống rượu, căn bản không nhận cuộc gọi nào…

Không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức chạy đến phòng kinh doanh.

Anh muốn biết , Trần Anh đã để lại cho những lời trăn trối gì trong cuộc gọi thoại cuối cùng!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...