Trong quán cà phê.
Khi Tống Lĩnh Viễn đến nơi, luật sư đã có mặt từ trước.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, trên người mặc bộ vest đen, tướng ngồi thẳng tắp.
Không biết là vì sao, Tống Lĩnh Viễn lại liên tưởng đến một tấm bia nặng nề.
Anh đi đến ngồi xuống đối diện luật sư, vẫn là tướng ngồi quen thuộc của một tổng tài: “Đừng với tôi, Khúc Oản Yên thật sự lính người? Hay là cậu muốn với tôi, năng lực của cậu không giải quyết chuyện cỏn con này?”
Đối mặt với sự chất vấn của ông chủ, luật sư không lộ ra bất kỳ cảm gì, chỉ là trong ánh mắt của Tống Lĩnh Viễn hiện giờ mang theo một tia dò xét kỳ lạ.
“Anh có biết Khúc đã can thiệp vào vụ án nào không?”
“Vụ án nào?”
“Anh có còn nhớ hơn một tháng trước, vụ án mạng thảm khốc đã xảy ra ở đường số 10 không?”
Tống Lĩnh Viễn nhớ lại, trả lời: “Là vụ án của một thai phụ, bị bảy tám tên lưu manh luân phiên h.ãm h.iếp đến ch.ết?”
Luật sư gật đầu.
Tống Lĩnh Viễn bật , có chút mỉa mai: “Cho nên? Cậu muốn là, Khúc Oản Yên có liên quan đến vụ án này? Nghi ngờ ta lính người?”
Nhìn thấy biểu cảm không quan tâm của tổng tài, luật sư thẳng vào mắt , đột nhiên xộc lên một sự thương cảm nồng nặc.
“Vậy có biết nạn nhân của vụ án đó là ai không?”
Tống Lĩnh Viễn ngơ ngác: “Tôi nên biết người đó sao?”
Bầu không khí im lặng đến lạ thường.
Luật sư không trả lời.
Nhưng hình như Tống Lĩnh Viễn đã nghĩ ra gì đó, đôi mắt trừng to, nhịp tim bắt đầu dồn dập.
Không phải đâu!
Không phải là câu trả lời đáng sợ mà nghĩ đến đâu!
Nhất định là không phải!
Cuối cùng, luật sư đã giải đáp nghi hoặc của : “Là phu nhân — Trần Anh.”
Đùng!
Bầu trời của Tống Lĩnh Viễn — Đã sập rồi!
Anh loạng choạng bước ra khỏi quán cà phê, trong đầu cứ vang lên những tiếng ong ong.
“Ê, mọi người có hay tin vụ án mạng đêm qua bên đường số 10 không? Trời đ*m cũng quá khủng khiếp rồi!”
“Mẹ nó, bà bầu cũng không tha à? Vậy thì đúng là súc vật chứ con người gì?”
“Không phải chị tôi đã ly hôn với rồi à? Tôi đến đây đương nhiên để thu dọn đồ cho chị tôi rồi!”
“Con nhỏ đó có bầu bị tao ch.ết, một x.ác ba mạng, tụi bây dễ gì mà tha cho tao!”
“Tử hình thì dễ cho hắn quá rồi, xem có đúng không?”
“Anh tới đón chị tôi về nhà? Hahaha… Đón chị tôi? Về nhà sao? Hahahaha…”
“Chẳng lẽ mày muốn nhà họ Trần phải đoạn tử tuyệt tôn mày mới vừa lòng hả dạ có đúng không?”
“Là phu nhân — Trần Anh.”
Tất cả những tiếng tạp âm đang tua đi tua lại, khiến đầu như muốn nổ tung!
Cuối cùng, tất cả những câu đó, đều hóa thành một dòng tin nhắn:
“Chồng ơi, hình như có người theo dõi em, mau đến đón em có không? Em sợ lắm!”
Không!
Không phải đâu!
Nhất định là Trần Anh đang giỡn với !
Mọi người đều đang trêu thôi!
Đây không phải là sự thật!
Tống Lĩnh Viễn như phát điên, lái xe thẳng đến nhà họ Trần, vượt qua mấy cây đèn đỏ, xém chút là tông xe, khiến cho nhiều tài xế phải mở cửa sổ ra chửi mắng, bảo chạy gấp quá đi đầu thai hay gì?
Nhưng Tống Lĩnh Viễn không còn để tâm đến những thứ này nữa, trong đầu bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là phải chính mắt thấy Trần Anh còn sống!
Cô ấy nhất định còn sống!
Bây giờ ấy đang vui vẻ đi du lịch ở nước ngoài mà!
Nạn nhân nhất định không phải là ấy!
Nhất định không phải!
“Két! —-”
Lốp xe cọ vào mặt đất phát ra tiếng phanh gấp chói tai, Tống Lĩnh Viễn gần như phóng ra khỏi xe, chạy về phía nhà họ Trần.
Cánh cổng đang mở, hình như Trần Dực vừa thả tử trong đội hình sự, sắc mặt cậu ấy vẫn còn rất mệt mỏi.
“Trần Dực!” Tống Lĩnh Viễn gọi cậu lại, giọng run rẩy hỏi: “Bọn họ , nạn nhân của vụ án đường số 10 là Trần Anh? Cậu tôi biết đi, đây là tin giả, có đúng không?”
Bạn thấy sao?