3.
Cảm giác nhức đầu nôn nao của cơn say vẫn chưa hết, Tống Lĩnh Viễn không nán lại phòng bệnh bao lâu thì ra về.
Vừa đến nhà, thoải mái thả người lên sofa, lười nhác hô lên: “Trần Anh! Trần Anh! Ra đây nấu cho tôi chén canh giải rượu!”
Trong căn phòng rộng lớn trống rỗng, chỉ có tiếng vang vọng của mỗi . Tống Lĩnh Viễn đưa tay xoa lên tâm mi, không khỏi nhíu mày.
Anh đã hạ mình như thế rồi, sao người phụ nữ này còn không nhanh chóng chạy te te đến trước mặt , dang tay ôm lấy rồi hôn lên má một cái, cuối cùng sẽ dịu dàng với là sai rồi?
“Ha~”
Anh đứng dậy sải bước, đi quanh nhà tìm kiếm một vòng, không hề thấy bóng dáng của ai cả.
Ngược lại trên tủ đầu giường phát hiện có đơn hiệp nghị ly hôn.
Đồng tử co lại. Nhưng khi thấy dòng chữ cuối ghi ấy ra đi tay trắng, ta liền bật .
Người phụ nữ đó hư vinh đến mức nào, thích nhất là cầm thẻ của mua mua mua đủ thứ, vừa thôi đã biết không có thành ý ký tên rồi.
Đây là cố ý diễn cảnh bỏ nhà ra đi à? Tưởng ta sẽ sốt ruột chạy khắp nơi tìm về sao?
Cũng tự tin về bản thân quá rồi. Nếu đã như thì càng tốt, ta cũng không muốn tha lỗi cho ấy quá sớm.
Ép buộc Khúc Oản Yên quỳ trước đám đông thật sự quá ngang bướng, lần này gì đi nữa cũng phải dậy cho một bài học nhớ đời.
4.
Tống Lĩnh Viễn cau mày, tự mình vào bếp nấu canh giải rượu.
Đang nấu dở thì trong đầu bất chợt hiện lên khung cảnh cãi nhau ồn ào trong nhà tối hôm qua.
“Trần Anh, có tư cách gì ép Oản Yên quỳ xuống hả? Cô giật chồng chưa cưới của người ta, thành công trở thành Tống phu nhân nên đắc ý lắm đúng không? Nếu như ban đầu không phải là thân của Khúc Oản Yên thì nghĩ tôi sẽ để ý dù chỉ một chút à?”
“Chồng ơi, tin em có không?” Trần Anh níu tay , còn giả vờ giả vịt, “Em thật sự không gì hết, là ta đột nhiên quỳ trước mặt em giả vờ đáng thương, mục đích là để lấy lòng thương của !”
“Cô còn ngụy biện!” Anh tức giận rút tay ra, lạnh giọng : “Nếu như đã mặt dày như thế, thì trả lại vị trí Tống phu nhân mà đã chiếm giữ ba năm nay đi!”
Đồng tử của Trần Anh run lên: “Anh… có ý gì?”
“Không hiểu à? Chúng ta ly hôn! Ngay từ đầu vì sao tôi cưới về không rõ sao? Bây giờ Oản Yên quay về rồi, chúng ta không còn lý do gì để tiếp tục mối quan hệ này nữa!”
Trần Anh lập tức hoảng loạn: “Chồng ơi, đừng ly hôn có không? Chẳng phải cảm của chúng ta luôn tốt đẹp sao? Em…”
“Cái mà nghĩ là tốt đẹp, chỉ vì tôi không hề để tâm đến cuộc hôn nhân này!”
Trần Anh chợt khựng lại, đôi mắt to tròn đã ngấn lệ: “Có nghĩa là chưa bao giờ em? Dù chỉ một chút cũng không?”
Anh nhếch môi: “Yêu? Loại người như , cả đời tôi cũng không bao giờ !”
Nói xong, ta sầm mặt rồi đẩy cửa rời đi.
Bạn thấy sao?