Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 19

Cô bé đưa ngón tay út nhỏ xíu, móc vào ngón út của bé trai.

Dưới sự chứng giám của trời đất, những câu thơ ngây của hai đứa nhỏ cứ thế mà trở thành lời hứa hẹn.

Cũng không biết có phải ông trời trêu họ hay không.

Đi mấy ngày trong khu rừng cũng chẳng tìm lối thoát.

Kết quả hôm đó cậu bé vừa đi chưa bao xa, liền phát hiện ra một đường lộ lớn.

Cậu vui mừng chạy nhanh xuống đường lộ, chỉ một lát đã thấy có một chiếc xe Jeep chạy tới.

Cậu nhanh chóng dùng hết sức vẫy tay cầu cứu.

“Két — !” Tài xế phanh gấp.

Chắc là do mấy ngày nay tâm trạng cậu bé căng như dây đàn, cộng thêm cơ thể suy nhược, còn sốt nhẹ nữa, ngay giây phút cuối cùng sống sót, sợi dây đàn trong lòng cậu như đứt đoạn, cả người trực tiếp ngã quỵ và ngất lịm đi.

Đến khi tỉnh lại, cậu bé đang ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp nào đó.

Mà đoạn ký ức đen tối khủng khiếp này, vô thức bị chôn vùi vào một góc sâu thăm thẳm trong tâm trí, cùng với lời hẹn ước trời đất chứng giám của cậu và bé đó, toàn bộ đều quên sạch.

Tống Lĩnh Viễn tỉnh lại, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

“Nhớ lại hết rồi?” Bác sĩ hỏi.

Tống Lĩnh Viễn gật đầu, vẻ ngoài bình thản của không thể che lấp nội tâm đang gợn sóng bên trong.

Cô bé đó là ai?

Anh cứ thế mà rời đi, bé đó…

Không biết vì sao, đôi mắt thanh khiết đó, khiến không tự chủ mà liên tưởng đến Trần Anh.

Đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên và Trần Anh gặp nhau.

Nơi đó chính là quán cà phê.

Anh đang hẹn hò với Khúc Oản Yên, còn Trần Anh lấy danh phận thân của Khúc Oản Yên để ngồi chung bàn với họ.

Cô ấy hỏi: “Không biết Tống đã từng trải qua chuyện gì đặc biệt trong đời không?”

Khi đó chẳng hiểu gì.

Trần Anh liền : “Lúc còn nhỏ tôi bị bắt cóc, cùng cậu bé kia cũng bị bắt cóc đã dẫn theo tôi bỏ trốn, nếu không nhờ ấy, chẳng biết bây giờ tôi đang ở trong góc xó xỉnh nào, cuộc sống sau này sẽ ra sao, thậm chí còn không biết có thể sống đến tận bây giờ hay không.”

Khi ấy trả lời cái gì nhỉ?

À, hình như có chút thản nhiên, thờ ơ đáp: “Cuộc sống của tôi rất thuận lợi, không có trải qua chuyện gì đặc biệt cả.”

Khi đó chỉ tùy tiện trả lời qua loa chứ không có nghĩ sâu xa gì.

Bây giờ nhớ kỹ lại, khi Trần Anh nghe câu trả lời, biểu cảm của ấy thất vọng lắm!

ấy sao?

Cô bé bị bỏ rơi lúc nhỏ, chính là Trần Anh sao?

Anh nhớ Trần Anh có nhắc qua, chuyện lúc trước của còn lên ảnh bìa tin tức.

Thế là vội vàng tìm kiếm thông tin mười mấy năm trước.

# Đám buôn người bắt cóc đứa bé năm tuổi, khi phát hiện ra hơi thở đã rất yếu #

Nội dung đại khái chính là Trần Anh ai đó phát hiện trong hang núi, mấy ngày trời không ăn uống gì, huống rất nguy kịch, cũng may nhờ sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ, cuối cùng cũng cấp cứu thành công.

Quả nhiên là Trần Anh!

Lúc này, trong lòng Tống Lĩnh Viễn chấn như sóng sông Tiền Đường cuộn trào.

Dường như đã hiểu vì sao Trần Anh lại đến thế!

Không phải vì những lời hứa hẹn non nớt lúc nhỏ.

Mà là khi đối mặt với nguy hiểm và nỗi sợ kinh hoàng, cả hai đều sát cánh bên nhau, cùng nhau an ủi, khiến cho đối phương vượt qua thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời.

Cảm giác đó như khắc cốt ghi tâm, cho dù trải qua một khoảng thời gian rất dài, cũng không thể quên , trong quá khứ của bản thân đã từng ai sưởi ấm che chở.

Còn , lại đem sự ấm áp độc nhất vô nhị đó, quên đi một cách sạch sẽ!

Bỗng dưng tim chợt đau thắt lại.

Anh không dám tưởng sau những ngày sau khi rời đi, một đứa bé như Trần Anh trốn trong hang, lòng luôn thầm mong trở về, hết lần này đến lần khác thở dài trong vô vọng.

“Anh ơi, có khi nào sẽ bỏ mặc em không?”

“Không đâu! Chúng ta đã hứa rồi mà, sau khi ra ngoài sẽ kết hôn ăn bánh kem nhé!”

“Dạ, thế chúng ta móc ngoéo đi.”

Anh nuốt lời rồi!

Anh không chỉ bỏ rơi !

Mà còn quên đi hết tất cả mọi thứ về !

Rời khỏi bệnh viện, Tống Lĩnh Viễn đã không kìm chế bản thân, nước mắt tuôn ra như mưa.

Anh đã không chờ đợi muốn liên lạc với Trần Anh ngay lập tức, với ấy rằng, năm đó không phải cố ý bỏ mặc không quay về tìm đâu.

Chỉ là quên mất thôi!

Anh sẽ hứa với , không bao giờ phạm những lỗi tày trời như thế nữa!

Sau này nhất định sẽ nắm chặt lấy tay , đi đâu, ấy sẽ đi đó.

Nhất định sẽ không bỏ rơi lần nữa!

Tay run rẩy cầm điện thoại, bấm từng số để gọi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc …”

“Trần Anh…” Tống Lĩnh Viễn thẫn thờ màn hình điện thoại, đôi mắt ngấn lệ mù tịt, “Bây giờ em đang ở đâu chứ?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...