Tống Lĩnh Viễn nhăn mặt quay lại, liền thấy Trần Dực cầm con dao trên tay, xông thẳng đến chỗ Khúc Oản Yên!
“Áaaaa!” Khúc Oản Yên hét lên.
Tống Lĩnh Viễn nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cổ tay Trần Dực.
Đôi mắt đỏ ngầu của Trần Dực tràn ngập sự phẫn nộ và giận dữ, cậu thẳng vào mắt của Khúc Oản Yên, nghiến răng nghiến lợi : “Tối hôm đó mày gọi cho chị tao cái gì? Tại sao chị tao lại ra ngoài vào giữa đêm, có phải mày đã bỏ tiền đám người đó không? Mày đi, có phải mày không!”
Cơn tức giận khiến cậu mất hết cả lý trí, cậu như lên cơn điên, lại lần nữa xông đến chỗ của Khúc Oản Yên.
“Đồ đê tiện!”
“Áaaaaa! Anh Viễn, cứu em!” Khúc Oản Yên kinh hồn bạt vía, nấp ở phía sau Tống Lĩnh Viễn.
Anh không biết huống bây giờ là thế nào, biết hiện giờ phải ngăn cản Trần Dực trước đã.
“Trần Dực, mau bỏ dao xuống có chuyện gì từ từ .”
“Anh cút ra! Món nợ của tôi không muốn tìm tính sổ, không có nghĩa là tôi không dám luôn cả ! Một đôi cẩu nam nữ!”
“Trần Dực!”
“Áaaaaa!”
Đột nhiên, cả thế giới đều im lặng.
Trong tiếng hét thất thanh của Khúc Oản Yên, Tống Lĩnh Viễn và Trần Dực đồng loạt cúi đầu.
Chỉ thấy mũi dao đã đâm vào phần bụng của Tống Lĩnh Viễn, máu tươi từ từ tuôn ra.
Trước mắt là một màn đen tối, Tống Lĩnh Viễn gục xuống sàn nhà.
Giây phút cuối cùng khi ngát đi, vẫn còn giữ chặt lấy tay Trần Dực, không muốn cậu ấy sai càng thêm sai nữa.
Lần này, Tống Lĩnh Viễn đã ngủ một giấc thật dài.
Anh lại mơ thấy ác mộng mà mình đã từng mơ rất nhiều lần.
Trong mơ chính là màn đêm mịt tối, cùng với một khu rừng bất tận.
Anh muốn chạy trốn khỏi khu rừng.
Nhưng cây cối trong rừng giống như một tấm lưới lớn vô hình đang bủa vây , dù có chạy thế nào, phía trước đều là màn đêm bất tận, cùng với khu rừng cứ lặp đi lặp lại.
Anh sợ hãi thở dốc, toàn thân phát run.
Sau lưng dường như có ma quỷ rắn rết đang đuổi theo, chỉ cần bắt sẽ lột da rút cạn máu của .
Lúc đó chỉ có một ý nghĩ, chính là phải chạy thật nhanh!
Bất luận thế nào, nhất định phải thoát khỏi nơi này!
Anh phải chạy!
Đột nhiên, có một giọng mềm mại, lại có chút thanh khiết phát ra bên tai:
“Anh ơi.”
Hơi thở dồn dập đột nhiên buông lỏng, Tống Lĩnh Viễn trừng to mắt thở hổn hển.
“Tỉnh rồi!”
Trước giường bên, người nhà họ Tống đều có mặt, thấy Tống Lĩnh Viễn tỉnh lại, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh hai, cảm thấy thế nào rồi?”
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của em trai Tống Lĩnh Thanh, phải một hồi lâu sau, mới tách giấc mơ khỏi thực tại.
Ký ức ùa về, nhớ lại mọi chuyện trước khi bị thương, cau mày hỏi Tống Lĩnh Thanh: “Trần Dực đâu?”
“Bị cảnh sát đưa đi rồi.”
“Vậy Khúc Oản Yên đâu, ta có bị sao không?”
Tống Lĩnh Thanh lắc đầu: “Sau khi ngất đi, cứ nắm chặt tay của Trần Dực, cậu ấy không tài nào thoát .”
Tống Lĩnh Viễn thở phào: “Vậy thì tốt.”
Chỉ sợ Trần Dực nổi điên lên phạm sai lầm, đến lúc đó sao mà giải thích với Trần Anh đây.
“Cậu ấy và Khúc Oản Yên có va chạm gì sao?” Anh lại hỏi.
Tống Lĩnh Thanh khó hiểu lắc đầu: “Không rõ nữa, bên cục cảnh sát , chuyện của Trần Dực đã chuyển sang tổ đại đội hình sự, còn cụ thể thì họ không nắm rõ.”
“Đại đội hình sự?” Tống Lĩnh Viễn nghi hoặc, cũng có chút lo lắng, “Sao lại liên quan đến đại đội hình sự? Nhà mình khởi tố cậu ấy sao?”
“Không, đây chẳng phải là đang đợi dậy, xem thế nào rồi mới quyết định đây, dù sao cũng là em trai của chị dâu, lý do cậu ấy đi đến đại đội hình sự, nghe là có dính líu đến một vụ án mạng trước đó thì phải.”
“Vụ án trước đó? Vụ án gì nữa?”
Tống Lĩnh Thanh lắc đầu: “Họ kêu vụ án còn trong diện điều tra, mọi thứ đều phải bảo mật.”
Bạn thấy sao?