Tống Lĩnh Viễn đi rồi, một thân một mình đi tới Brazil tìm vợ.
Sáng hôm đó, trợ lý đang trên đường đi , những chiếc máy bay đang vút qua trên bầu trời, cậu chỉ biết thở dài một tiếng.
Bất chợt cậu nhớ về ba năm trước, cậu đã điều tra ra gì đó, định chuyện này với tổng tài, kết quả cậu bị phu nhân ngăn cản.
Cô ấy : “Lĩnh Viễn Khúc Oản Yên đến thế, nếu như biết ta là người phản bội trước, chắc chắn ấy sẽ chịu không nổi đâu.”
“Nhưng chẳng lẽ cứ để tổng tài hiểu lầm phu nhân mãi sao?”
“Không có hiểu , đích thực là tôi ép ấy cưới tôi mà, mà tôi tin chắc rằng, lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn, rồi một ngày nào đó, ấy sẽ can tâm nguyện tôi thôi.”
Từ đầu tới cuối, người tổng tài sâu đậm, chính là phu nhân! Một lòng muốn tốt cho tổng tài, cũng là phu nhân!
Mối đầu Khúc Oản Yên đó, căn bản không xứng với tổng tài! Vì thế địa chỉ mà cậu đưa cho tổng tài, chính là nơi mà cậu đã từng để mắt tới trước đó.
Hy vọng tổng tài có thể tự tìm ra sự thật năm xưa.
Một tuần sau, Tống Lĩnh Viễn về nước.
Đi cùng với việc về nước lần này, còn có sự tức giận tột độ của !
Sau khi rời khỏi sân bay, lái xe trực tiếp đến nhà họ Khúc!
Khúc Oản Yên thấy người sau một tuần không gặp, đang vui mừng chuẩn bị chạy đến hỏi han, kết quả bị Tống Lĩnh Viễn đập vào mặt một đống ảnh.
“Ba năm trước, chính là vì tên bợm nhậu này mà bỏ tôi biệt xứ?”
Những tấm ảnh lần lượt rơi xuống, Khúc Oản Yên đưa mắt thoáng qua, phát hiện đều là ba năm trước, cùng với một người đàn ông khác, đồng tử chợt co rút lại!
Tống Lĩnh Viễn tức đến phát run, chỉ vào mặt Khúc Oản Yên, giận dữ :
“Cô vì người đàn ông đó, không ngại đường xa đi về quê với hắn, bỏ mặc thân phận thiên kim tiểu thư tôn quý của , vì hắn rửa tay xuống bếp!”
“Nhưng hắn lại đối xử với như thế nào?”
“Hắn ngoại , cờ bạc, rượu chè còn vũ phu! Thậm chí đến cả đứa con của hai người, cũng vì một lần say xỉn mà chính tay hắn đánh đến sảy thai…”
“Đừng nữa, đừng nữa mà!” Khúc Oản Yên ôm chầm lấy đầu mình, khóc nức nở, “Anh Viễn, em xin , đừng nữa mà…”
“Tại sao không ?” Tống Lĩnh Viễn tức đỏ mắt, “Không phải tôi đến không tự chủ sao, còn muốn cắt cổ tay tự s.át mà? Thì ra mọi thứ đều là diễn kịch! Khúc Oản Yên, tại sao lại là người như thế? Tống Lĩnh Viễn tôi ban đầu thật sự mù mắt c.hó rồi mới nhiều như thế!”
“Anh Viễn…” Khúc Oản Yên khóc lóc, níu lấy cánh tay của Tống Lĩnh Viễn: “Em sai rồi, trước đó là do em không hiểu chuyện nên đã phạm sai lầm, giờ đây em đã biết em sai rồi, em nhận ra người em nhất vẫn là …”
“Đừng đụng vào tôi!” Tống Lĩnh Viễn nhẫn tâm hất mạnh cánh tay, lạnh lùng: “Cũng đừng có nhắc đến từ với tôi, thứ mà gọi là tính , khiến cho tôi cảm thấy rất dơ bẩn!”
Khúc Oản Yên cứng đờ.
Dơ bẩn!
Từng là một người trong ánh mắt ngập tràn hình bóng của , giờ đây lại dơ bẩn!
“Ba năm trước, vì sao Trần Anh lại bò lên giường tôi? Có phải cũng là gài bẫy không? Chỉ vì muốn mượn cớ thuận lợi ra nước ngoài để tìm người của ?”
“Không phải đâu!” Khúc Oản Yên lắc đầu lia lịa giải thích: “Là do Trần Anh đã hợp tác với em!”
“Hợp tác?”
“Trần Anh rất thích ! Lúc đó em đang vội muốn xuất ngoại, nên đã thương lượng đem tặng cho ấy.”
“Trần Anh chịu phối hợp với ?”
Khúc Oản Yên gật gật: “Cô ấy rất phối hợp với em, chỉ vì ấy quá thích ! Ánh mắt giống như trực tiếp rằng, ấy muốn kết hôn sinh con với luôn đấy! Thậm chí, em còn cảm thấy ấy tiếp cận em, thân của em, cũng chỉ là vì !”
Tống Lĩnh Viễn cau mày: “Trước đó tôi và ấy không quen biết, thích là thích như thế nào?”
Khúc Oản Yên khổ: “Anh thật sự không biết mị lực của lớn đến mức nào trong cái thành phố này sao? Những thầm thương trộm nhớ nhiều không đếm xuể, Trần Anh lại là đứa gan dạ nhất…”
Đang định tiếp thì bất chợt phía sau xuất hiện bóng người, Khúc Oản Yên không biết thấy gì, đôi mắt hoảng loạn trừng to.
Bạn thấy sao?