Ba năm trước cũng đau khổ như Khúc Oản Yên. Rõ ràng cảm của họ tốt như thế, chỉ vì tiệc sinh nhật đêm đó, do uống quá chén nên đã bị Trần Anh có cơ hội trèo lên giường, có giải thích cách mấy thì Khúc Oản Yên vẫn không tin, cứ thể bỏ mặc tất cả rời đi.
Rõ ràng uống say như , sao có thể cùng Trần Anh xảy ra chuyện gì ? Nhưng bất luận có thế nào thì Khúc Oản Yên cũng không tin.
Cô ta cứ thế mà rời đi, để lại mình đối mặt với áp lực từ trong nhà đến truyền thông bên ngoài, buộc phải cưới người phụ nữ mà mình không …
Nếu đã đến thế, vì sao lúc đầu lại nhẫn tâm rời đi?
Nếu đã đến thế, vì sao lại không chịu nghe giải thích?
Nếu đã đến thế, vì sao lại không hỏi han gì đến đám cưới của ?
Và vì sao đã xuất ngoại tận ba năm mới quay về với , muốn bắt đầu lại tất cả?
Cô ta không biết rằng, ngay lúc mà quyết định những chuyện đó thì chắc chắn sẽ không còn quay lại như lúc đầu sao? Tống Lĩnh Viễn đứng ngay cửa sảnh lớn rít mạnh điếu thuốc.
Khúc Oản Yên là mối đầu của , là từng say đắm, thấy ta một lòng muốn chết vì mình, sao mà không có một chút lay chứ?
Nhưng đây sẽ là lí do để bỏ rơi Trần Anh và hai đứa con của mình sao? Rõ ràng những chuyện này đều đã là quá khứ. Chúng ta nên hướng đến tương lai, không phải sao?
Anh bây giờ, có vợ là Trần Anh, còn có hai đứa con sắp chào đời, tất cả mọi thứ, đã mang đến cho bao nhiêu khao khát và mong chờ.
Làm sao có thể nghĩ đến việc quay lại như lúc ban đầu nữa chứ?
Điếu thuốc đã tàn, Tống Lĩnh Viễn mẹ Khúc : “Xin lỗi, chuyện của Oản Yên, cháu không giúp gì , chỉ phiền mọi người cố gắng khuyên bảo em ấy nhiều hơn.”
Mẹ Khúc ngây người, định kêu Tống Lĩnh Viễn lại tính thêm gì, đối phương đã quay đầu sải bước rời đi.
Sau khi bước ra cổng, đã trực tiếp đi tìm trợ lý.
Lại một lần nữa rõ cảm giữa Trần Anh và Khúc Oản Uyên, phát hiện ra rằng, vốn dĩ Trần Anh trong tim của sớm đã chiếm vị trí rất quan trọng, vượt xa cả mối đầu mà đậm sâu khi ấy.
Và sau khi đối mặt với những suy nghĩ thực tại trong lòng, không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với Trần Anh nữa. Xuống nước, hòa, thì đã sao?
Bây giờ chỉ muốn gặp Trần Anh ngay lập tức! Khi tìm thấy trợ lý, tiếp tục hỏi những gì chưa hỏi xong ở bệnh viện trước đó: “Trần Anh đang ở đâu?”
Trợ lý trầm mặc một lúc rồi đưa cho Tống Lĩnh Viễn một địa chỉ: “Đây là những gì tôi điều tra , nơi này là địa điểm mà phu nhân đã đến gần đây nhất.”
Tống Lĩnh Viễn hiếu kỳ: “Brazil? Thị trấn Paraty? Cô ấy bầu bì như thế đi gì mà xa ?”
Rốt cuộc trợ lý vẫn không nhẫn tâm, không muốn thấy tổng tài nhà mình suy sụp.
“Nghe , phu nhân đến đó để du lịch thư giãn.”
Tống Lĩnh Viễn xoa huyệt thái dương, vừa bất lực vừa buồn đối với cách của Trần Anh: “Đi nghỉ dưỡng mà đi xa thế à? Chỉ vì muốn tránh mặt tôi sao?”
Đột nhiên nhớ lại trong vòng bè, bé vợ của một người em cũng dẫn theo con bỏ nhà đi, khiến cho người đó tức sôi máu, cuối cùng phải đuổi theo qua tới nước ngoài, sau hai năm ta mới dỗ dành bé vợ của mình quay về.
Trần Anh có phải cũng ỷ mình có đứa bé trong bụng cho nên mới lên mặt với không? Cô ấy cũng muốn thử cảm giác chồng mình không ngại đường xa đến để đuổi theo mình à?
Nếu đã như thế thì không ngại sẽ chiều lòng lần này.
“Hủy bỏ hết lịch trình tuần này, tôi đến Brazil tìm ấy.”
Trợ lý kinh ngạc: “Tổng tài…”
“Có vấn đề gì sao?”
Trợ lý im lặng một lúc: “Không ạ…”
Bạn thấy sao?