Thưa Tổng Tài, Vợ [...] – Chương 13

Tống Lĩnh Viễn gửi tin nhắn cho Trần Anh, hỏi đang ở đâu, mà chẳng ai trả lời. Anh lại gọi điện thoại cho , điện thoại đổ chuông đối phương lại tắt máy.

Anh lại tức giận với Trần Anh lần nữa, cho dù ấy mang thai con của đi chăng nữa cũng đâu cần phải xấc xược đến thế.

Trong lòng bức bối lắm, nếu như Trần Anh muốn chơi trò mất tích như thế thì cứ chơi đi, đừng có nghĩ dùng cách này sẽ khiến cho sốt ruột và ý!

Chiều hôm đó, như thường lệ cuộc họp trong tập đoàn. Kết quả vừa bắt đầu cuộc họp thì bụng lại quặn đau, đưa tay ghì chặt bụng dưới, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Cuối cùng khó khăn lắm mới kết thúc cuộc họp, không chống đỡ nữa, bảo trợ lý đưa mình tới bệnh viện. Tới nơi, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, mới biết đó là bệnh dạ dày tái phát. Bác sĩ truyền dịch cho ấy, để nằm nghỉ một chút trên giường bệnh.

Tống Lĩnh Viễn chất lỏng nhỏ giọt trong ống truyền rồi trầm ngâm. Từ khi Trần Anh biến mất, không có cảm giác thèm ăn, ngày nào cũng ăn uống thất thường. Anh thừa biết bản thân mình có vấn đề về dạ dày.

Lần cuối cùng tái phát đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

Ba năm kết hôn, ngày nào Trần Anh cũng nấu cho một bát cháo dinh dưỡng rất tốt cho dạ dày, mỗi ngày ba bữa đều đặt chế độ lành mạnh. Cùng lúc khi giữ chiếc bụng tốt, miệng của cũng càng lúc nào háu ăn hơn.

Mãi đến tận bây giờ, khi mà bệnh dạ dày tái phát, mới cảm nhận , thì ra lòng tốt của Trần Anh từ sớm đã tham dự vào mọi ngóc ngách trong cuộc đời rồi.

Một người vợ như , cho dù có nũng một chút, hình như cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cả? Đều lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm. Anh gồng mình hơn thua với cái gì?

Dụ ấy quay về tiếp tục ăn cháo ấy nấu không ngon hơn sao? Sau khi nghĩ thông suốt, gọi trợ lý đến phòng bệnh.

“Điều tra xem hiện giờ Trần Anh đang ở đâu?”

Trợ lý chợt khựng lại, ngây người Tống Lĩnh Viễn hồi lâu không trả lời, cau mày hỏi: “Sao ? Có chuyện gì à?”

Trợ lý trầm mặc một lúc, bắt đầu mở miệng trả lời: “Phu nhân…”

Reng reng reng. Chuông điện thoại của Tống Lĩnh Viễn vang lên, cau mày , là mẹ của Khúc Oản Yên gọi tới.

Anh bấm nút nghe, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ Khúc : “Lĩnh Viễn à, con mau tới đây đi, Oản Yên tự sát rồi!”

“Cái gì?!” con ngươi của Tống Lĩnh Viễn run lên, hỏi tiếp: “Mọi người đang ở đâu?”

“......”

“Được, con sẽ đến ngay.”

Tắt máy, rút kim truyền dịch và bước ra ngoài.

“Tổng tài…”

“Đợi tôi quay về rồi .” Tống Lĩnh Viễn vội vàng rời đi.

Nhà họ Khúc.

Khi Tống Lĩnh Viễn tới, Khúc Oản Yên đã ngủ thiếp đi, trên tay là lớp băng gạc dày quấn quanh, mẹ khúc , Khúc Oản Yên trước đó đã um sùm đòi tự sát, vết cắt trên tay đã xử lý băng lại rồi.

Mẹ Khúc còn , cũng may bà phát hiện sớm nên đã kịp thời ngăn chặn hành vi ngu ngốc này của Khúc Oản Yên, nếu không thì có lẽ hậu quả sẽ khôn lường. Tống Lĩnh Viễn không quấy rầy Khúc Oản Yên nghỉ ngơi, lui ra phòng khách để chuyện với mẹ Khúc.

Anh hỏi: “Tại sao em ấy lại tự sát?”

Vừa nghe hỏi, mẹ Khúc đã rơm rớm nước mắt: “Còn không phải vì lần trước bị con đả kích sao?”

Tống Lĩnh Viễn nghi hoặc: “Bị con đả kích?”

“Có phải lần trước con với Oản Yên, hai đứa đã không quay lại rồi?”

Tống Lĩnh Viễn cau mày, gật nhẹ đầu.

Mẹ Khúc lau nước mắt, thút thít : “Trong lòng Oản Yên luôn có con, ba năm trước nó chịu đả kích vì con phản bội, khó khăn lắm mới quyết định quay về đây, lấy hết can đảm muốn cùng con bắt đầu lại tất cả, kết quả con lại vì Trần Anh mà đẩy Oản Yên ra xa, sao con bé chịu ? Mấy ngày nay Oản Yên vùi mình trong phòng, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, không ăn không uống, đến tận hôm nay là đòi chết cho bằng , nếu như không phải kịp thời ngăn cản…”

Sau những lời đó, mẹ Khúc nghẹn ngào, không thành lời. Tống Lĩnh Viễn cau mày, không biết thế nào để an ủi bà cho phải.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...