Hôm sau, Tống Lĩnh Viễn đến cong ty, dặn dò trợ lý tìm người đến đốc công trong nhà.
“Trần Anh mang thai rồi, tôi phải chuẩn bị trước phòng em bé.”
Trợ lý sắc mặt của tổng tài vô lộ ra vẻ dịu dàng.
Cậu không biết vì sao tổng tài của mình vẫn chưa nhận tin vợ mình đã qua đời. Nhưng cậu hiểu rõ một chuyện, nếu như cậu dội một gáo nước lạnh vào người sếp lúc này thì chắc chắn ấy sẽ gục ngã mất.
Vì cậu không thêm gì, chỉ nghe theo lời dặn của tổng tài thôi.
Mấy ngày nay, Tống Lĩnh Viễn cứ hở ra lại điện thoại, muốn biết Trần Anh có chủ tìm đến hay không.
Chỉ tiếc là, không một cuộc gọi, không một tin nhắn, thậm chí còn không nghe bất cứ tin tức nào của ấy từ miệng người khác.
Nhưng mà cũng có thể hiểu, ấy đang mang thai con của mình mà, biết cưng chiều nên có hơi vênh váo một chút. Vì thế, lần này có nên chủ xuống nước trước không?
Lại một tuần trôi qua, phòng em bé trong nhà đã sửa sang hoàn tất.
Tống Lĩnh Viễn về đến nhà, thấy hai căn phòng em bé cùng với hai chủ đề đã chọn, nội tâm bắt đầu mềm nhũn, đã có thể tưởng tượng đến cạnh, đến lúc Trần Anh sinh con rồi thì hai căn phòng này chắc chắn sẽ ngập tràn tiếng thật vui.
Anh thợ sửa nhà đưa cho hai con búp bê, đã ôm chúng chơi một lúc rồi, giống như đang trải nghiệm thú vui của trẻ em .
Cuối cùng, đã có chút chịu không khi chỉ có mỗi mình trong căn phòng này. Anh đã không còn chờ đợi mà gọi cho Trần Anh quay về, cùng ấy chia sẻ niềm vui mà đang cảm nhận.
Anh còn mong chờ thấy Trần Anh biết cũng mong ngóng con mình trở về, hạnh phúc ôm chầm lấy cổ , hôn lên mặt không ngớt, ấy không hề chọn sai người.
Thế là lấy điện thoại ra, nhấn vào hộp tin nhắn của Trần Anh, tằng hắng một cái rồi nhấn nút ghi âm: “Về đây, chúng ta không ly hôn nữa.”
Tin nhắn đã gửi đi, lại mở ra nghe lần nữa, cảm thấy giọng có hơi dịu dàng quá. Anh định thu hồ để đổi thành âm điệu lạnh lùng của thường ngày.
Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại cũng thôi. Cả hai cũng có con luôn rồi, những ân oán trước đây đều cho nó tan thành mây khói đi.
Lại hai ngày trôi qua, vẫn không nhận câu trả lời của Trần Anh, Tống Lĩnh Viễn có hơi bực tức rồi.
Đây là lần đầu tiên xuống nước, mà lại không nể mặt ! Thật sự nghĩ không có cách ép về nhà sao? Trong lúc nóng giận đã chặn luôn tấm thẻ phụ mà đã đưa .
Người phụ nữ này thích nhất là cầm tấm thẻ phụ của mua mua mua, sau đó lại khoe khoang với hội tiểu thư phu nhân trong giới nhà giàu rằng tất cả những thứ này đều là chồng mình mua cho.
Nếu biết chặn thẻ của , nhất định sẽ ló mặt về thôi. Có chiêu này rồi, Tống Lĩnh Viễn cũng không vội vàng thêm nữa.
Cuối tuần, đến trung tâm mua sắm, định chọn quần áo và đồ chơi cho hai đứa con chưa chào đời.
Đồ cho trẻ sơ sinh, loại nào cũng dễ thương hết, Tống Lĩnh Viễn chọn đến hoa cả mắt, hận không muốn đem hết cả tầng lầu dành cho em bé mang về nhà mình.
Giữa chừng, gặp một bà mẹ đang đẩy xe em bé đến mua sắm. Khi người mẹ đang nhân viên tư vấn, đứa bé nằm trong xe, vui vẻ đưa bàn chân nhỏ xíu lên gặm, vui vẻ nằm chơi một mình.
Tống Lĩnh Viễn cảm thấy đứa bé đó trắng nõn nà, đáng thật, không khỏi thêm vài lần, kết quả vừa đã bị đứa bé phát hiện.
Đứa bé nhoẻn miệng , lộ ra ai chiếc răng sữa thật đáng . Khiến cho Tống Lĩnh Viễn cảm thấy trái tim muốn tan chảy thành một vũng nước.
Nhân lúc mẹ đứa bé không để ý, lấy ra một chiếc đồ mài răng vừa mua, đặt cạnh đầu đứa trẻ, sau đó liền chạy mất tăm như một tên trộm đang bỏ trốn.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Tống Linh Viễn trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng thường ngày. Thậm chí còn hất nhẹ cằm, có chút xem thường hành vừa rồi của mình.
Có gì mà hay ho chứ? Đến khi con của và Trần Anh ra đời, nhất định sẽ dễ thương hơn nhóc con đó gấp trăm nghìn lần!
Bạn thấy sao?