Thử Yêu Một Tuần – Chương 5

10

Sau khi về phòng, tôi lập tức vào phòng tắm xả nước để ngâm mình.

Đây là cách tôi xả stress.

Ngâm mình trong nước ấm, bật nhạc và thả lỏng đầu óc.

Hôm nay ánh mắt của Giang Dã khiến tôi rất bất an.

Cơn giận của ấy đến một cách kỳ lạ.

Từ những gì , tôi có thể nhận ra.

Anh không phải vì ghen mà tìm tôi.

Chỉ đơn giản là cảm thấy Văn Diễn, người xem là em tốt,

Lại lén lút ở bên tôi dưới mũi ,

Khiến mất mặt.

Tôi vùi mặt xuống nước, nhịn thở đến khi đầu óc choáng váng mới trồi lên.

Hít lấy từng ngụm không khí trong lành.

Mấy chuyện phiền phức vừa rồi, hãy quên đi.

Đừng để ý đến một ánh mắt hay một lời vô ý của Giang Dã mà lại suy nghĩ không đâu.

Hãy dành thời gian và sự ý cho bản thân mình.

Tôi nên tự hỏi mình, hôm nay có vui không.

Khi lau mặt, nước hoa hồng chạm vào môi tôi, ra một cơn đau rát.

Cảm giác đau chân thực kéo tôi trở lại với ký ức.

Tôi lại nhớ về nụ hôn nồng nàn trong xe lúc trước.

Và cả khi Văn Diễn ngừng lại, tựa trán vào tôi, :

“Thu Thu, đây là lần đầu hôn, kỹ thuật có tệ lắm không?”

Tôi biết trả lời thế nào?

Chính tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì!

Cách ấy đương hoàn toàn khác với hình ảnh mà tôi từng có về .

Tôi che mặt nóng bừng, tự nhủ với bản thân.

Đã đồng ý rồi thì hãy tận hưởng.

Dù sao, ấy đã , tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Sau khi tắm xong, điện thoại hiện lên hàng loạt tin nhắn.

Có tin của Văn Diễn, cũng có của Giang Dã.

Cả ngày hôm nay tôi không trả lời tin nhắn của Giang Dã.

Mở ra xem, thấy gửi cả một loạt tin nhắn.

Ban đầu là hỏi tôi ở đâu, sao không nghe điện thoại.

Những tin nhắn gần đây nhất, toàn là lời xin lỗi.

【Thu Thu, trước đây không dám đối mặt với cảm của mình, luôn cảm thấy mình không xứng với em.】

【Nhưng không ngờ sẽ mất em nhanh đến .】

【Em ở bên Văn Diễn là để chọc tức , đúng không?】

【Có thể cho một cơ hội, để và Văn Diễn cạnh tranh công bằng không?】

【Sau này sẽ không bao giờ lơ là em nữa.】

Lòng tôi chua xót, mắt cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.

Có gì để xin lỗi chứ?

Tôi đã tha thứ cho bản thân, người đã thích suốt bảy năm qua rồi.

Còn về công bằng, trong cảm không bao giờ có sự công bằng.

Tôi không cầu phải trả giá như tôi đã .

cũng đừng hy vọng, chỉ cần cho tôi một chút quan tâm, tôi sẽ quay lại.

Tôi không trả lời tin nhắn của Giang Dã.

Mở đoạn chat với Văn Diễn.

Anh gửi tôi một bức ảnh.

Là ảnh chụp trên ghế sofa ở nhà mình.

Có vẻ vừa tắm xong, tóc còn ướt, mặc áo ngủ, lộ ra cơ ngực thoáng ẩn thoáng hiện.

Mặt tôi nóng bừng, nghĩ cố .

Nhưng kỹ, thấy trên cằm có một vết sưng đỏ, nổi bật trên làn da trắng.

Tôi vội vàng nhắn tin.

“Anh đánh nhau à?”

Điện thoại hiển thị “Đang nhập…” mãi không thấy tin nhắn gửi đến.

Tôi sốt ruột, gọi video cho .

Anh bắt máy rất nhanh.

“Vết thương trên mặt là sao thế?

“Có phải Giang Dã đánh không?”

Văn Diễn ghé sát màn hình, gương mặt điển trai phóng to lên.

Anh chạm vào mũi mình, có vẻ che giấu.

“Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi, không sao đâu.”

“Cả mặt bị đánh sưng lên thế mà không sao?”

Văn Diễn nghiêng đầu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt không bị thương trước ống kính.

Giọng buồn bã:

“Thu Thu đừng nữa, hỏng mặt rồi, không đẹp trai nữa đâu.”

Tôi: “…”

Đây là chuyện đẹp hay không đẹp sao?!

Lúc đánh nhau, sao không nghĩ đến chuyện hỏng mặt chứ?

Tôi dặn nhớ bôi thuốc, định tắt máy.

Nhưng Văn Diễn vội hỏi:

“Thu Thu, em định đi quan tâm ta à?”

11

Tôi không hiểu sao ấy lại nghĩ như .

Ánh mắt Văn Diễn thoáng buồn, vẫn cố tỏ ra rộng lượng.

“Anh biết mà, em vẫn không kiềm mà quan tâm đến ta.

“Không sao đâu, chỉ cần cuộc gọi đầu tiên em gọi là dành cho , là đủ rồi.”

Tôi chịu không nổi vẻ mặt tội nghiệp của ấy.

Nhìn cứ như một cậu nhóc bị bắt nạt, không dám phản kháng.

“Văn Diễn!

“Em là đi tìm Giang Dã, không phải để quan tâm ta.

“Em muốn hỏi rõ, tại sao ta lại đánh người của em.”

Văn Diễn ngẩng đầu lên, khóe môi không kìm mà nhếch lên.

“Thu Thu, em tốt với quá. Anh đi bôi thuốc ngay đây.”

Tôi bất lực xoa trán.

Trước giờ tôi chưa từng nhận ra, hóa ra Văn Diễn là kiểu người vừa hay ghen vừa thích nũng như .

Hít sâu một hơi, tôi gọi điện cho Giang Dã.

“Thu Thu?”

Giọng ấy đầy ngạc nhiên và vui mừng.

Từ âm thanh nhạc nền ồn ào phía sau, tôi đoán lại đang ở quán bar.

“Giang Dã, em có chuyện muốn .”

“Được, em chờ một lát!”

Rất nhanh sau đó, đổi sang một chỗ yên tĩnh hơn.

Hơi thở của vẫn chưa đều, đã vội hỏi:

“Thu Thu, cuối cùng em cũng chịu chuyện với rồi.

“Có phải em giận vì hôm qua không về dự sinh nhật em không?

“Xin lỗi em, năm sau nhất định sẽ bù lại cho em—”

“Giang Dã.”

Tôi lạnh lùng gọi tên .

“Tại sao lại đánh Văn Diễn?

“Hai người là bao năm nay, đâu cần vì em mà trở mặt với nhau?”

Khi tôi nhắc đến Văn Diễn,

Anh thở mạnh, rõ ràng là tức giận.

“Anh ta còn đi mách lẻo với em?! Anh cũng bị thương mà, sao em không quan tâm ?

“Văn Diễn có coi không? Hắn sớm đã có ý đồ xấu với em! Em đừng để hắn lừa!

“Thu Thu, nghe , chia tay với hắn đi. Em và hắn sẽ không có kết quả đâu!”

Tôi thở dài, hỏi lại :

“Giang Dã, khi ở bên những kia, có nghĩ đến kết quả không?”

Đầu dây bên kia, đột nhiên cứng họng.

Nếu Văn Diễn không có cảm thật sự với tôi, thì tại sao ấy phải theo đuổi tôi?

Tôi tuy chưa từng ai,

Nhưng không phải ngốc nghếch.

Khi Văn Diễn tỏ , ấy đã rằng, trong mối quan hệ này, tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Anh ấy luôn tôn trọng tôi, đặt cảm của tôi lên hàng đầu.

Như ấy , điều tôi cần là tận hưởng niềm vui ấy mang đến trong mối quan hệ này.

Kết quả có quan trọng không?

Không.

Tôi đã dành bảy năm để thầm Giang Dã,

Nhưng chưa từng nhận một câu “ thích em” từ .

Tôi đã chờ suốt mười năm, để mẹ một lời xin lỗi,

Nhưng vẫn không có lời giải thích nào cho việc bà lặng lẽ rời bỏ tôi năm đó.

Vậy nên—

“Giang Dã, em muốn một lần thật trọn vẹn, tốt nhất là người đó em nhiều hơn.

“Vì thế, xin đừng phiền em.

“Anh không thiếu một người thích mình như em đâu.

12

Sau khi rõ mọi chuyện, tôi không đợi Giang Dã trả lời mà cúp máy.

Từ tối hôm đó, Giang Dã trở nên yên lặng hơn nhiều.

Mối quan hệ giữa tôi và Văn Diễn cũng ngày càng thân thiết.

Anh ấy là một người đúng nghĩa.

Luôn quan tâm đến cảm của tôi.

Ở bên , tôi không cần phải dè dặt hay cẩn thận từng chút.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, Văn Diễn trên xe hôn tôi rất lâu, không chịu buông.

Anh vùi mặt vào vai tôi, giọng trầm thấp :

“Kỳ nghỉ đông thật sự không đến tìm em sao?

“Hai mươi ngày, phải sao đây…”

Tôi không nhịn bật .

Bao nhiêu năm qua đều như , mà giờ chỉ hai mươi ngày đã không chịu nổi?

Văn Diễn nũng, ôm chặt lấy eo tôi.

“Hồi đó chỉ tưởng tượng cảm giác ôm em thôi.

“Bây giờ ôm rồi, khó mà nhịn .”

Anh mặt tôi đỏ bừng, tôi đẩy một cái.

“Đủ rồi đó! Anh về lo mà ăn Tết với bác trai đi, em sẽ gọi điện cho mà.”

Văn Diễn ngẩng đầu lên, vào mắt tôi.

“Vậy hôn thêm lần nữa đi.”

Tôi không chịu nổi ánh mắt ấy.

Nhưng nghĩ đến việc phải xa nhau hai mươi ngày, lòng tôi lại mềm đi.

Tôi đưa tay che mắt , cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi .

Kỳ nghỉ đông bắt đầu, mẹ tôi vẫn thường xuyên không ở nhà.

Có lúc hai, ba ngày tôi mới gặp bà một lần.

May thay, tôi đã quen với việc không dựa dẫm vào ai từ lâu.

Mỗi ngày Văn Diễn đều gọi điện cho tôi.

Lâu thì nửa tiếng, ngắn thì vài phút.

Anh bảo tôi không nhớ ,

Chưa từng chủ liên lạc với .

Tôi chỉ khẽ, lắng nghe nũng.

Hôm nay, mẹ tôi lệ về nhà rất sớm.

Tôi đang nằm trên sofa đọc sách, bà vừa vào cửa đã hỏi tôi đã nấu cơm chưa.

Tôi đứng dậy vào bếp, chuẩn bị nấu bánh bao cho bà.

Nghe bà câu thứ hai:

“Ngày mai mua ít đồ, rồi đến nhà họ Giang một chuyến. Bảo A Dã đến đón con.”

Tôi mở bếp ga.

Tiếng “tách” của bật lửa vang lên.

Cùng lúc đó, tôi đáp: “Không cần đâu. Con tự đi xe cũng .”

Mẹ tôi không nghe rõ, liền cao giọng hỏi:

“Con gì?”

Tôi không muốn hét lớn, đi ra khỏi bếp, lại với bà:

“Con , con tự đi là , không cần gọi ấy đến đón.”

Mẹ tôi, đôi mắt đẹp ngày nào giờ đã thêm nhiều nếp nhăn.

Ánh dịu dàng trước đây giờ biến thành sự dò xét sắc bén.

Tôi quay lại bếp, nghe bà đột ngột lạnh phía sau.

“Cãi nhau với A Dã rồi?”

Tôi khựng lại, cảm giác như sống lưng bị ánh mắt bà chiếu xuyên qua.

“Không có, chỉ là không muốn phiền người khác.”

Tôi tự thấy giọng mình rất bình thường, không có chút gì lạ.

Nhưng mẹ tôi vẫn nhận ra.

“Bình thường nghỉ lễ là chạy đến nhà họ Giang, thấy A Dã đến nỗi miệng muốn rách ra.

“Kỳ này về mấy ngày rồi? Chỉ ru rú trong nhà đọc sách, chắc chắn hai đứa có chuyện.”

Giọng điệu chắc chắn của bà khiến tôi bực bội.

“Con rồi, không có gì hết, mẹ đừng đoán bừa.”

Mẹ tôi hừ lạnh.

“Lâm Thu, năm đó mẹ để con ở lại nhà họ Giang, sống cùng Giang Dã, không ngờ con chẳng tích sự gì.

“Bạn của Giang Dã hết người này đến người khác, sao chẳng bao giờ đến lượt con?”

Những tâm sự trong lòng tôi, dường như ai cũng biết.

Chỉ mỗi Giang Dã là không biết.

Bây giờ lại bị chính mẹ ruột lấy ra để chế giễu.

Tôi ngọn lửa xanh trên bếp,

Chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng mình càng lúc càng bốc cao.

Mẹ tôi vẫn tiếp tục lải nhải:

“Mẹ khuyên con nên cố gắng lên. A Dã đúng như tên của nó, rất hoang dã.

“Nếu con không giữ nó, sau này khó mà tìm ai tốt hơn nó đâu.

“Đừng có mãi ngây ngô như . Đàn ông thích những người biết chủ .

“Lát nữa mẹ bảo A Dã đến đón con, con lấy một đôi tất lụa trong tủ đồ của mẹ, rồi thay váy vào, ăn mặc đẹp một chút mà dỗ dành nó.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...