10Người đàn ông dẫn tôi đến một góc khuất, mở cửa ra, là vài căn phòng.Ông ta mở một trong số đó, Bùi Chấp đang mặc bộ đồ thể thao, ngồi bên trong.Ngẩng đầu lên, mặc cho bên cạnh lau thuốc cho mình.Nghe thấy tiếng , ta xuống, thấy tôi, không có phản ứng gì, chỉ cau mày.Tôi từng bước tiến lại gần ta.Dừng lại, đưa tay về phía kia, giọng điệu bình tĩnh:“Làm phiền , đưa đồ khử trùng cho tôi.”Cô theo bản năng người đàn ông ở cửa.Sau khi cho phép, ta đặt đồ khử trùng vào tay tôi.Cửa phòng đóng lại, chỉ còn tôi và Bùi Chấp.Bùi Chấp định đi, bị tôi đẩy ngã xuống ghế sô pha.Tôi ngồi lên người ta, đưa tay nâng cằm ta lên.Ngẩng đầu, dưới ánh đèn trắng, khóe môi và trán ta đều là những vết thương mới.Tôi tức muốn phát điên, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.Tôi đưa tay ấn vào vết thương tím bầm: “Có đau không?”Cơ bắp căng lên trong giây lát, Bùi Chấp không đậy.Thế là tôi , trực tiếp xé vạt áo ta: “Nhưng Bùi Chấp, tôi sắp đau c.h.ế.t rồi.”Nhìn thấy bị thương, tôi sắp đau c.h.ế.t rồi.Bùi Chấp đưa tay định nắm lấy tay tôi, khi ngẩng đầu thấy khóe mắt đỏ hoe của tôi, ta sững người.Cuối cùng, hai tay ta buông thõng, mặc tôi cởi áo mình ra.Làn da màu lúa mì, cơ bắp săn chắc gợi cảm, đầy những vết sẹo lớn nhỏ.Như tôi dự đoán, lại có thêm vài vết sẹo mới.Đau lòng.Kiếp trước, trợ lý của Bùi Chấp đã với tôi, trước khi gặp tôi, Bùi Chấp là một con ch.ó điên chính hiệu, không sợ đau cũng không sợ chết, đánh nhau liều mạng, là một kẻ không sợ c.h.ế.t thực sự.Sống sót dựa vào những vết sẹo.Leo lên vị trí cao dựa vào những vết sẹo.Vậy nên lúc đó khi gặp tôi, ta có nhiều vết sẹo hơn bây giờ rất nhiều.Nhưng tôi không ngờ, kiếp này, gặp tôi, trong lúc tôi liều mạng muốn kéo ta ra khỏi vũng bùn đó, liều mạng muốn tạo cho ta một kết cục khác, Bùi Chấp vẫn giấu tôi quay lại nơi đó, để lại đầy mình những vết sẹo.“Xem đủ chưa?”Bùi Chấp thản nhiên kéo áo lại,“Xem đủ rồi, có thể đi chưa?”Tôi ngẩn người: “Ý là gì?”“Không có ý gì.” Anh ta cuối cùng cũng tôi, trong mắt trống rỗng, không có chút cảm nào,“Đại tiểu thư, trò chơi nhập vai này đã diễn ra mấy tháng rồi, tôi hơi chán rồi, nên bây giờ cũng nên kết thúc.”Thấy tôi không gì, ta ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, từng chữ từng chữ đều cay nghiệt:“Hoặc có thể ra ngoài tùy tiện chọn một người khác, tiếp tục chơi với .”Tôi không thể tin nổi: “Mấy tháng nay, cảm thấy, tôi chỉ đang chơi trò chơi với sao?”“Không phải sao?” Anh ta , không hề sợ đau mà kéo khóe môi,“Chẳng phải chỉ trúng vẻ ngoài và dáng người của tôi, nên muốn mua lại, giữ bên cạnh để tiêu khiển thôi sao?”“Tiêu khiển?” Trái tim tôi đập loạn xạ.Bùi Chấp trước mặt khiến tôi cảm thấy xa lạ.Sự thay đổi đột ngột này quá đáng ngờ, chắc chắn là có người xúi giục.Vậy nên tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm :“Bùi Chấp, có phải người đàn ông ngoài kia đã gì với , hoặc dùng thứ gì đó để uy h.i.ế.p , mới khiến đột nhiên trở nên như ?”“Hay là tiền tôi cho quá ít, không đủ để trả nợ, nên lại quay về đây?”Bùi Chấp có rất nhiều điểm yếu.Có vô số bàn tay đang kéo ta xuống vực sâu.Vậy nên tôi đưa tay nắm lấy tay ta:“Đừng nghe những lời uy h.i.ế.p đó, tôi rất giàu, có thể rất nhiều người bảo vệ bản thân và bảo vệ .”“Nếu là trả nợ, còn thiếu bao nhiêu, tôi đều có thể giúp trả.”Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra điều gì đó.Lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu.「Hơn nữa, tôi đã hỏi thăm rồi, ở thành phố lân cận có một trường đại học khá tốt, có thể mở một suất cho . Tuy là sinh viên dự thính, nếu cố gắng hoàn thành chương trình học, bằng tốt nghiệp cũng giống như sinh viên chính quy .」「Chỉ cần muốn đi, vài tháng nữa có thể tham gia kỳ thi đánh giá.」Tờ tài liệu này, là kết quả của mấy tháng trời tôi nhờ vả rất nhiều người, tốn không ít công sức mới có suất này.Tôi thật sự muốn kéo Bùi Chấp ra khỏi vũng lầy.Trong lòng ấy vẫn luôn có tiếc nuối vì chưa học đại học, tôi muốn giúp ấy bù đắp.Anh ấy không thấy tương lai, tôi sẽ ở bên cạnh ấy, giúp ấy bước tiếp, giúp ấy tìm thấy nó.Nhưng lời còn chưa hết, đã bị cắt ngang.“Tạ Chiêu Chiêu.”Bùi Chấp hất tay tôi ra.Tài liệu rơi tứ tung trên mặt đất.“Không phải uy hiếp, cũng không phải thiếu tiền, tôi chỉ là, mẹ kiếp, không muốn tiếp tục cùng tiểu thư cao cao tại thượng như tự mình cảm diễn trò cứu rỗi nữa.”Anh ta tôi, lạnh lùng đến mức không chút lưu ,“Cô cho rằng những việc mấy tháng nay, bao gồm cả tờ giấy này, có thể cứu tôi sao?”“Vậy cho tôi biết, tôi phải sao mới cứu ?”Trước mắt tôi hiện lên cảnh tượng Bùi Chấp bị g.i.ế.c c.h.ế.t ở kiếp trước.Nhớ đến lời hứa hẹn của ấy về kiếp sau trước khi chết.Giọng run rẩy, tôi cố gắng kìm nén nước mắt, hôn ta,“Bùi Chấp, tôi thật sự muốn kéo lại, muốn sống thật tốt.”Đôi mắt ta cuồn cuộn sóng ngầm.Nhưng cuối cùng, Bùi Chấp vẫn nhắm mắt lại, đẩy tôi ra.Anh ta :“Cô không cứu tôi đâu, Tạ Chiêu Chiêu, tôi cũng không muốn cứu.”
Bạn thấy sao?