Nhưng lúc này, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.Chiếu lên người Bùi Chấp.Anh ta kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư, quay đầu bước về phía tôi, rất tự nhiên đưa tay lấy ba lô của tôi đeo lên vai, :“Đi thôi, Tạ Chiêu Chiêu, tan học rồi.”7Sau đó, Bùi Chấp không đi đánh quyền nữa, cứ đi theo tôi.Cùng tôi học những môn đại cương.Gặp phải môn chuyên ngành thì đợi ở bên ngoài, đợi tôi tan học.Sau khi tan học, thì đến nhà ăn, thư viện, rạp chiếu phim…Luôn như hình với bóng, giống như một cặp đôi sinh viên bình thường.Tôi thường xuyên Bùi Chấp rồi lại ngẩn người.Đặc biệt là lúc ta đứng trước mặt tôi, gọi tên tôi.Hình bóng lúc đó chồng lên nhau.Cảm giác càng rõ rệt.Vậy nên chiều tan học hôm đó, tôi đưa tay nắm lấy tay Bùi Chấp.Trong lòng chua xót, tôi : “Bùi Chấp, tôi muốn ôm .”Bùi Chấp ngẩn người, theo bản năng xung quanh những người chưa rời đi: “Ở đây?”Tôi không cử , cũng không gì.Ánh mắt chạm nhau, ta đưa tay kia lên gãi gãi sống mũi, lại kéo chiếc ba lô vốn không hề bị tụt lên cao hơn, tỏ vẻ bận rộn:“Về nhà, về nhà rồi cho ôm, không?”Tôi không trả lời.Đầu ngón tay cọ xát qua nhau, di chuyển xuống, nắm chặt, lòng bàn tay áp vào nhau.Tôi cụp mắt xuống, khẽ lặp lại: “Bùi Chấp, tôi muốn ôm , chỉ một cái thôi, không?”Tôi muốn xác nhận dưới ánh mặt trời là thật.Muốn xác nhận tất cả những điều này không phải là giấc mơ phù phiếm của tôi.Vài sinh viên thu dọn đồ đạc rồi đi ngang qua.Giáo sư cũng tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi lớp.Căn phòng học rộng lớn, nhanh chóng chỉ còn lại tôi và ta.Ánh nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn ghế gỗ, bụi bay lơ lửng, giống như một cảnh quay trống trong phim.Thời gian như ngừng trôi.Nhưng ngay khi tôi nghĩ Bùi Chấp sẽ không gì, thì giây tiếp theo, ta tiến lên một bước, cúi người, ôm tôi vào lòng.Mùi xà phòng thoang thoảng bay vào mũi, lòng bàn tay ấm áp áp vào xương sống tôi.Không phải phim ảnh.Không phải giấc mơ.Tất cả đều là thật.Bùi Chấp ôm tôi, khẽ : “Đại tiểu thư, nếu không mau đến nhà ăn, món muốn ăn sẽ bị người ta giành mất đấy.”Tôi lắc đầu: “Không sao.”“Không ăn , tôi sẽ dẫn ra ngoài ăn.”Trái tim tôi trở về đúng vị trí.Vòng tay siết chặt hơn, tôi : “Bùi Chấp, đã hứa sẽ bao ăn cơm cả đời, tôi sẽ không nuốt lời.”Tôi sẽ bám lấy cả đời.……Nhưng vài giây sau, Bùi Chấp khẽ ho một tiếng.Anh ta buông tôi ra, chuyển chủ đề:“Tạ Chiêu Chiêu, người giàu có đều giống sao?”“Giống thế nào?”“Chính là…” Anh ta dừng lại, như đang sắp xếp từ ngữ.Cuối cùng, ta khàn khàn: “Thích bao người khác ăn cơm.”Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Bùi Chấp kiếp trước, lúc nào cũng cầm phiếu ăn của tôi.Tôi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải.”“Trước đây tôi từng gặp một người giàu có, keo kiệt lắm, hôn một cái mới đổi một bữa ăn, ngủ một đêm mới đổi cơm ăn cả tuần.”Nghe tôi xong, Bùi Chấp cau mày: “Sở thích quái dị gì ?”“Không biết nữa.” Tôi .Ham muốn nổi lên, tôi lại tiến sát ta, đôi mắt sáng lấp lánh:“Hay là, chúng ta cũng thử xem sao?”Bùi Chấp nhanh chóng từ chối: “Vậy tôi thà c.h.ế.t đói.”Thà c.h.ế.t đói?Kiếp trước thì thực hiện chính sách bá đạo, kiếp này lại trở nên chính trực, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.Đê tiện.Hạ lưu.“Ồ.”Nhưng tôi không phản bác, chỉ đưa tay véo nhẹ vành tai ta.Đầu ngón tay di chuyển xuống, cuối cùng bị nắm lấy, dừng lại trên làn da ở cổ.“Nhưng Bùi Chấp, có biết, lúc tôi hôn , tai và cổ đều đỏ lên không?”Nghe , nơi đầu ngón tay lướt qua càng đỏ hơn.Bùi Chấp cứng miệng, quay mặt đi: “Có lẽ chỉ là do chuyển mùa, bị dị ứng thôi.”“Tôi không tin.”Bàn tay bị nắm lấy cử , tôi nắm ngược lại tay ta, đưa lên môi hôn.Ngẩng đầu, mỉm .Dù là kiếp trước hay kiếp này.“Bùi Chấp, bị tôi hôn, rõ ràng sướng muốn chết.”Một câu khiến Bùi Chấp đỏ mặt hơn.Nụ trên môi tôi định nở rộng hơn.Nhưng giây tiếp theo, đã bị Bùi Chấp ấn gáy, kéo vào lòng, che khuất tầm .Ngực ép sát vào nhau, là nhịp tim đang đập dồn dập.Từng nhịp, từng nhịp, rất mạnh mẽ.Bên tai là tiếng thở dốc nặng nề, Bùi Chấp nghiến răng nghiến lợi:“Đại tiểu thư, đây là lớp học.”“Nên xin , ơn, đừng trêu chọc tôi nữa.”Vài giây sau, tôi bỗng hiểu ra điều gì đó, ngẩn người.Cằm đặt trên vai ta, tôi rạng rỡ.Giọng vang lên, mang theo vẻ tiếc nuối:“Được rồi~”
Bạn thấy sao?