5Năm nay, Bùi Chấp 22 tuổi, tôi 18 tuổi.Bùi Chấp trở thành vệ sĩ của tôi.Bị tôi lôi ra khỏi chợ đen, lau sạch m.á.u me trên người, nhét vào trường đại học.Trường đại học có mở lớp tư tưởng chính trị, tôi liền đặc biệt dẫn Bùi Chấp đi nghe.Anh chàng cao mét chín, áo phông đen, ngồi chễm chệ trong lớp tư tưởng chính trị, trông thật lạc lõng.Tất cả mọi người đều ta, ánh mắt dò xét.Còn tôi thản nhiên lấy vở và hộp bút từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt ta."Nhớ ghi chép bài, tan học tôi sẽ kiểm tra."Bùi Chấp im lặng, quyển vở màu hồng, cau mày:"Đây là công việc của vệ sĩ sao?"Tôi gật đầu: "Học tư tưởng mới, phấn đấu trở thành thanh niên mới.""Bùi Chấp, tôi thích vệ sĩ có tư tưởng đoan chính, quan niệm đúng đắn."Bùi Chấp quyển vở trên bàn, lại những người xung quanh đang ta.Hồi lâu sau, ta phản bác với vẻ mặt vô cảm:"Đã là vệ sĩ, chỉ cần nắm đ.ấ.m lợi là .""Đại tiểu thư, tôi không cần thích tôi."Giọng ta bình thản, hai tay đút túi, đứng dậy, định đi ra ngoài.Bùi Chấp xa cách, gai góc khắp người, khác hẳn với Bùi Chấp quấn quýt tôi kiếp trước.Trong lòng chua xót.Lại cảm thấy hơi buồn .Không cần thích, mà nửa đêm còn vỗ lưng dỗ dành tôi, không cần thích, mà sáng sớm đã dậy bữa sáng cho tôi.Cứng miệng.Hôn mềm ra là .Vì , ngay sau đó, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay Bùi Chấp, kéo ta về chỗ ngồi."Không cần cũng không ."Nghiêng người, hôn lên môi ta một cái.“Bây giờ tôi thích , Bùi Chấp, không trốn cũng không bỏ đâu.”Xung quanh vang lên vài tiếng hít thở, Bùi Chấp rõ ràng cũng không ngờ tôi lại táo bạo như .Vẻ hung dữ trên mặt ta dần tan biến.Hít thở vài lần để lấy lại bình tĩnh, ta dùng ngón tay, đẩy tôi ra, vẻ mặt không thể tin nổi:“Động một cái là hôn người khác, Tạ Chiêu Chiêu, bị bệnh à?”Với thân hình cao lớn cùng những vết bầm tím chưa tan trên mặt, ta trông thật hung dữ.Nhưng vành tai lại đỏ ửng.“Tôi đúng là có bệnh, vừa thấy người không vừa mắt là muốn hôn, là bệnh này đấy.” Tôi không phản bác, gỡ ngón tay ta ra rồi lại tiến tới.Thừa thế hôn thêm vài cái, tôi ngẩng đầu hỏi:“Vậy bây giờ có muốn nghe giảng không?”Bùi Chấp như bị đứng hình: “Tôi…”Thế là tôi cong môi đầy ẩn ý, bổ sung: “Nếu không nghe, khi vào học, tôi sẽ hôn trước mặt giáo viên đấy.”Hai vành tai càng đỏ hơn, nghe tôi , Bùi Chấp lập tức quay người, nhanh chóng cầm lấy bút và vở:“Nghe nghe nghe!”……Sau đó, giữa buổi học, bên cạnh dần toát ra hơi thở bực bội.Cuối cùng, Bùi Chấp vẫn buông bút xuống, tôi:“Đã thích rồi, tại sao còn ép tôi học?”Anh ta tôi, trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu, giọng lại trầm thấp, khàn khàn:“Không học thì không thích nữa sao?”Nhịn cả nửa tiết học, Bùi Chấp cuối cùng cũng hỏi ra câu này.Nút thắt trong lòng tôi lúc này mới cởi bỏ.Ánh mắt chạm nhau, tôi cũng buông bút xuống:“Vì muốn thích hơn nữa.”Vươn tay, véo nhẹ vành tai ta, tôi nhỏ giọng dỗ dành:“Bùi Chấp, cố gắng phấn đấu trở nên tốt hơn, để tôi thích hơn nữa, không?”Nhiệt độ dưới tay nóng rực.Bùi Chấp ngẩn người, một lúc sau mới đưa tay gỡ tay tôi ra khỏi tai:“Không biết đang gì.”Anh ta né tránh ánh mắt tôi, cầm bút lên, không tôi nữa.Nhưng vài giây sau, lại cầm vở chọc chọc vào khuỷu tay tôi.Ngập ngừng lên tiếng:“Này, Đại tiểu thư.”“Lần sau… vở có thể đổi màu khác không?”6Môn tư tưởng chính trị luôn là môn học để lười biếng.Hơn một tháng này, trong lớp học ảm đạm bỗng xuất hiện một học sinh chăm chỉ đến lớp và chép bài đầy đủ, vị giáo sư tóc hoa râm rất vui mừng.Vui mừng đến mức sau giờ học còn đặc biệt giữ Bùi Chấp lại.Ân cần hỏi han cảm nhận về việc học.Thế là tôi ngồi tại chỗ, Bùi Chấp thu lại vẻ hung dữ trên người, cúi đầu đứng bên cạnh giáo sư.Trông rất ngoan ngoãn.Kiếp trước, có lần trong lúc buồn chán, tôi đã mở phòng chứa đồ trong biệt thự, tìm thấy một giấy báo trúng tuyển đại học bảo quản cẩn thận.Đó là giấy báo trúng tuyển của Bùi Chấp năm 18 tuổi.Một trường đại học rất tốt.Vậy nên ban đầu, Bùi Chấp cũng muốn vươn lên, muốn thoát khỏi vũng bùn.Nhưng cuối cùng, ta đã không đi học.Tối hôm đó, tôi từng thử thăm dò hỏi Bùi Chấp, tại sao không chọn học đại học.Anh ta ôm tôi, nghiêng đầu, cọ cọ môi vào cổ tay tôi, thở dài.Anh ta , Chiêu Chiêu à, những kẻ chìm trong bóng tối, không tìm thấy đường đi phía trước, không thấy tương lai, ngay cả việc sống sót cũng khó khăn, sẽ không mơ tưởng đến tương lai tươi sáng mà người khác đâu.
Bạn thấy sao?