4Sau khi mặt dày mày dạn bám riết không tha, tôi đã thành công ở lại.Nhà của Bùi Chấp cũng giống như tôi tưởng tượng.Trống trơn bốn bức tường.Ưu điểm là dọn dẹp sạch sẽ.Bùi Chấp im lặng lấy chăn mới từ trong tủ ra trải lên giường.Lại ôm cái chăn cũ ra phòng khách nhỏ hẹp, trải chiếu ngủ dưới đất."Cô ngủ của , tôi ngủ của tôi, ai cũng đừng chạm vào ai." Trước khi ngủ, ta khoanh tay đứng ở cửa, hung dữ đe dọa,"Nếu không, tôi nhất định sẽ cuộn lại bằng chăn, rồi ném ra ngoài."Nhưng không có tác dụng.Nửa đêm, tôi vẫn mò ra phòng khách dưới ánh trăng, nằm bên cạnh ta.Vươn tay, ôm lấy eo ta từ phía sau.Áo ngắn quần dài.Không biết đang đề phòng ai.Cũng không biết có thể đề phòng ai.Cơ thể trong vòng tay cứng đờ trong giây lát.Bùi Chấp không ngủ.Nhưng cũng không giãy giụa.Chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Gặp ác mộng à?""Ừ." Tôi tựa đầu vào tấm lưng rộng rãi của ta, ôm chặt hơn.Tôi : "Bùi Chấp, tôi mơ thấy không cần tôi nữa."Cuối kiếp trước, có lẽ đã sớm cảm nhận kết cục của mình, Bùi Chấp bỗng nhiên biến mất vào một ngày.Anh ta đốt hết đồ đạc liên quan đến tôi.Xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của tôi bên cạnh ta.Rồi bảo người ta đưa tôi ra nước ngoài.Không một lời nào, biến mất khỏi cuộc sống của tôi.Lần cuối cùng tôi gặp ta, là vào ngày sinh nhật, một mình tôi uống say, những kẻ có ý đồ xấu vây quanh, Bùi Chấp cuối cùng vẫn không nhịn , xuất hiện.Suốt quãng đường im lặng, ta đưa tôi về nhà, định quay người bỏ đi.Nhưng thấy nước mắt của tôi, vẫn dừng lại, thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đưa tay lau nước mắt cho tôi:"Khóc cái gì, không cần phải người không dám lộ diện, bị người ta chỉ trỏ sau lưng, sau này ăn cơm cũng không cần phải bị người ta bám lấy đòi tiền cơm, Tạ Chiêu Chiêu, em nên vui mừng mới phải."Tôi lắc đầu, tôi , Bùi Chấp, tôi không vui.Bố mẹ tôi trước khi c.h.ế.t cũng là bộ dạng này.Ánh mắt dịu dàng, lại đầy lưu luyến.Vì , tôi lại hỏi, Bùi Chấp, có phải cũng không cần tôi nữa rồi không.Nước mắt không ngừng rơi xuống.Nhưng bị ta cẩn thận lau đi từng chút một.Nhìn nhau không gì, hồi lâu, Bùi Chấp tôi, khẽ :"Nếu có kiếp sau, nhất định phải cầu xin ông trời, cầu xin ông ấy để tôi gặp em, tôi sẽ trâu ngựa, tích đức hành thiện, cố gắng kiếm tiền, sống đến đầu bạc răng long với em.""Nhưng kiếp này... Kiếp này thôi bỏ đi, sai rồi chính là sai rồi, Chiêu Chiêu, tôi quá bẩn thỉu, không xứng."Cười , hốc mắt ta lại đỏ hoe.Anh ta :"Chiêu Chiêu à, xin lỗi, mấy năm nay, bị một người như tôi bám lấy."Sau này tôi mới biết, Bùi Chấp bị g.i.ế.c là vì ta muốn rửa tay gác kiếm, quay về con đường lương thiện.Để trả nợ, để sống sót, ta thời niên thiếu bị ép bước vào vực sâu, sống u mê, không ai cho ta biết nên đi như thế nào, không ai muốn kéo ta một cái, vì cứ thế đi mãi trên con đường tăm tối, đến khi muốn quay đầu lại, mới phát hiện ra tất cả đã quá muộn.Bùi Chấp từng ôm tôi khi tôi ngủ, cẩn thận, dịu dàng, dường như chỉ khi tôi ngủ say mới dám thổ lộ nỗi lòng, ta với tôi, Chiêu Chiêu à, nếu có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em thì tốt biết mấy.Anh ta muốn thử một lần bước lên con đường lương thiện.Nhưng luôn có người không cho phép.Hành một nửa, ta bị người của mình phản bội.Tiếng s.ú.n.g vang lên, bọn họ : "Bùi Chấp, đều là mạng chó c.h.ế.t cả thôi, hà cớ gì mà mày lại có thể thoát ra?"...Nhưng Bùi Chấp không phải là mạng chó chết.Kiếp trước sa lầy quá sâu, sai rồi chính là sai rồi.Còn kiếp này, tôi sẽ kéo ấy.Dù là kéo lê lết hay mặt dày mày dạn, tôi sẽ kéo ta thật chặt, kéo ta đi về phía con đường lương thiện, kéo ta đường đường chính chính đứng bên cạnh tôi.Hốc mắt nóng lên.Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.Bùi Chấp vẫn còn là thiếu niên quay người lại, dùng chăn bọc tôi lại, đưa tay che mắt tôi,"Tôi đã đồng ý đi theo , sẽ không nuốt lời."Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua lớp chăn.Một cái, hai cái, ta dùng lòng bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, dỗ dành,"Ngủ đi."
Bạn thấy sao?