Dưới ánh trăng, đôi mắt Bùi Chấp chứa đầy những cảm khó hiểu.Anh ấy tôi rất lâu.Rất lâu sau, giống như buông s.ú.n.g đầu hàng, lại giống như tự sa ngã.Mí mắt ấy đỏ ửng, cúi đầu, nâng cằm tôi lên, in lên môi tôi một nụ hôn, rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi.Quần áo chạm vào nhau, ma sát, phát ra âm thanh rất nhỏ.Một lúc sau, đôi môi ướt át khẽ tách ra, ấy nhẹ nhàng :“Yêu.”Khi em không biết, đã em rồi.Yêu đến sắp phát điên rồi.15Nhưng Bùi Chấp đã dối.Ngày hôm sau tỉnh dậy, ấy lại biến mất không một dấu vết.Chỉ còn lại một chiếc dây chuyền, đính kim cương nhỏ, mặt dây chuyền hình mặt trời.Đó là món quà sinh nhật 21 tuổi của tôi.Vì sau đó, tôi vẫn luôn đeo chiếc dây chuyền này.Tập đoàn xã hội đen cuối cùng đã bị tiêu diệt vào năm sau.Chị cảnh sát với tôi rằng, thực ra trước khi tôi tìm đến họ, Bùi Chấp đã tìm đến họ trước, rõ tất cả những thông tin mà ta biết.Sau đó, với thân phận cảnh sát chìm, ta đã nhân cơ hội thâm nhập vào nội bộ tập đoàn, liên tục truyền tin tức.Đêm sinh nhật 21 tuổi của tôi, là đêm trước khi nhiệm vụ cuối cùng của kế hoạch tiêu diệt triển khai.Nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần đi sai một bước là vạn kiếp bất phục.Bùi Chấp biết ta có nguy cơ tử vong.Vì cuối cùng cũng chịu đến gặp tôi.Hơn một năm sau, tập đoàn xã hội đen cuối cùng đã bị tiêu diệt, họ đều không liên lạc với Bùi Chấp, không tìm thấy bóng dáng ta.Chị cảnh sát đã xin lỗi tôi vì đã giấu giếm.Qua vài năm tiếp , chị ấy và tôi đã trở nên thân thiết.Vì , chị ấy nắm lấy tay tôi và :“Chiêu Chiêu, lần này, không cần em dẫn dắt, Bùi Chấp đã tự mình bước đi trên con đường chính nghĩa đó.”Khóe mắt đỏ hoe, tôi gật đầu.Tôi .Tôi biết.Tôi chỉ hơi nhớ ấy thôi....16Ba năm sau, tập đoàn gia tộc không bị sản, mà ngày càng phát triển.Tôi cũng tốt nghiệp thuận lợi, vào việc trong tập đoàn.Một cuộc họp đấu thầu, đối tác là một công ty mới nổi vài năm gần đây, phát triển rất nhanh chóng.Ngồi trên hành lang công ty, tôi cúi đầu sắp xếp tài liệu thuyết trình.Nhưng đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.Ngẩng đầu lên.Qua đám đông, tôi thấy Bùi Chấp.Một bộ vest may đo vừa vặn, trên người không còn dính máu.Tôi chợt nhớ đến bữa tiệc rượu nhiều năm trước, Bùi Chấp bị bắt chuyện quen.Có một ấm thấy cảnh tượng này, liền trêu chọc tôi:"Tạ đại tiểu thư, phải cẩn thận đấy, biết đâu lúc nào đó tên vệ sĩ này sẽ leo lên cành cao khác, tìm lối thoát mới, rời bỏ đấy.”Lúc đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ?Lúc đó tôi lắc đầu.Tôi : “Sẽ không đâu."“Lối thoát của Bùi Chấp sẽ do chính ấy tự mình giành lấy, không cần dựa vào cành cao nào cả.”Và bây giờ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, bao phủ lên người Bùi Chấp và tôi.Anh ấy bước về phía tôi.Giơ tay nâng mặt tôi lên, lại vô cùng cẩn thận, không dám đậy.“Hôn một cái đổi một bữa ăn, ngủ một đêm đổi một tuần cơm.”Anh ta đang , đáy mắt nóng bỏng, khóe mắt lại rất đỏ,"Chiêu Chiêu, điều khoản này, vẫn còn hiệu lực chứ?"Trong lòng chua xót.Thời gian xoay chuyển, kiếp trước kiếp này hiện ra trước mắt.Hai tay nắm lấy vạt áo ta, tôi nhón chân lên, tiến tới, đáp lại nụ hôn này:“Ừ.”“Còn hiệu lực.”HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn thấy sao?