Không khí đầu hè đã có chút oi bức, gió đêm lay .
Uống rượu vào người nóng bừng.Nôn khan một hồi, đầu óc càng thêm choáng váng, dần dần không còn sức lực.Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên có người từ phía sau vững vàng đỡ lấy tôi.Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.Tôi biết Bùi Chấp không nhịn , không nỡ.Những ngón tay mát lạnh lướt qua gò má, lau đi nước mắt, giây tiếp theo, giọng mà tôi ngày đêm mong nhớ vang lên bên tai:“Đừng khóc nữa, Chiêu Chiêu.”Thực ra lúc ở quán rượu, tôi đã thấy ấy.Trong màn đêm dày đặc, ấy chỉ mặc một bộ đồ đen, giống như lần đầu gặp gỡ, ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, thần sắc im lặng.Anh ấy ngồi rất lâu, rất lâu.Nhưng ấy không đến gặp tôi.“Đừng chạm vào tôi!” Dạ dày lại cuộn lên, tôi đẩy ấy ra.Nhưng không thể nào đẩy ra .Bùi Chấp trông rất ngoan ngoãn, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông: “Em say rồi, gọi xe đưa em về.”“Tôi bảo buông ra!” Tôi vùng vẫy,“Bùi Chấp, chẳng phải không cần tôi sao? Bây giờ tại sao lại xen vào chuyện của tôi?”Nỗi ấm ức lúc này dâng trào, nước mắt chảy càng lúc càng nhiều.Tôi không phải lúc nào cũng kiên định, cũng không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như .Tôi cũng sẽ hoang mang, tôi cũng sẽ sợ hãi, tôi cũng sẽ tủi thân.Ngón tay lạnh buốt, tôi lại một lần nữa muốn đẩy ấy ra.Nhưng lại bị ấy nắm lấy cổ tay, kéo vào lòng.Sức mạnh như muốn hòa vào xương tủy, ấy ôm tôi rất chặt.Chất lỏng ấm nóng rơi xuống cổ, giọng Bùi Chấp khàn khàn.Anh ấy :“Chiêu Chiêu, xin lỗi.”14Bùi Chấp cõng tôi về nhà.Trên đường đi, không ai gì.Cho đến khi chìa khóa mở cửa nhà, Bùi Chấp đặt tôi xuống ghế sofa.Anh ấy quay người muốn đi, bị tôi gọi lại:“Bùi Chấp, ở lại bên tôi, trai tôi không?”Nước mắt trào ra, tôi nghẹn ngào ,“Bùi Chấp, tôi không muốn khi nhắc đến với người khác, lại không biết nên dùng thân phận gì.”Phòng khách không bật đèn.Dưới ánh trăng mờ ảo, người đàn ông đứng quay lưng về phía tôi, dáng người cao ngất, đường nét rõ ràng.Anh ấy gầy đi rất nhiều.Một lúc lâu sau, ấy quay người lại.Bước đến trước mặt tôi, từng chút từng chút lau nước mắt cho tôi, chậm rãi mở miệng:“Anh không cha không mẹ, không tiền không quyền, không học vấn, còn nợ rất nhiều tiền.”“Tạ Chiêu Chiêu, là người không có tương lai, mục nát ở đâu cũng sẽ không có ai quan tâm, sẽ không có ai phát hiện.”Lông mày nhíu lại, dưới ánh trăng, ấy tôi không sót một chút nào, rất nghiêm túc.Giống như đang trả lời câu hỏi của tôi.Lại giống như đang m.ổ x.ẻ chính mình, phơi bày nội tâm đầy m.á.u me trước mặt tôi.Anh ấy đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, mạch đập thình thịch, thình thịch, ấy với tôi,“Nhưng em có.”“Em là tiểu thư cành vàng lá ngọc ở Kinh Thành, là sự tồn tại nâng niu chiều chuộng.”“Vì , em có thể coi là trò tiêu khiển nhất thời, coi là món đồ chơi chơi chán rồi vứt bỏ, đều không sao cả, trai của em tuyệt đối không nên là người như .”Cảm giác ngạt thở như thiếu oxy bao trùm lấy trái tim, tôi hít sâu một hơi, “Trò tiêu khiển và đồ chơi, Bùi Chấp, vẫn luôn coi mình như sao?”Anh ấy nuốt nước bọt, tránh ánh mắt tôi, không gì.Kiếp trước, rõ ràng là tôi thân phận thấp hèn, nợ nần chồng chất, rõ ràng là ấy kéo tôi, lôi tôi, kéo tôi ra khỏi thế giới tồi tệ đó.Người hạ thấp tư thế lại là ấy.Ngay cả lúc sắp chết, Bùi Chấp vẫn xin lỗi tôi, cảm thấy tôi theo ấy là chịu thiệt thòi.Còn kiếp này, những ngày tháng này, Bùi Chấp không thể không biết tâm tư của tôi đối với ấy.Nhưng bây giờ, ấy vẫn đứng trước mặt tôi, đẩy tôi ra, từng câu từng chữ với tôi.Nói với tôi.“Tạ Chiêu Chiêu, không xứng.”Nhưng xứng đôi là gì?Là thứ do chủ quan phán đoán, ai cũng có lý.Vậy nên sao lại không xứng chứ.Bùi Chấp à Bùi Chấp, rõ ràng là người xứng đôi với tôi nhất.Một tấm vé máy bay nhàu nát lấy ra từ trong túi, tôi ném về phía ấy:“Nhưng tôi quan tâm, Bùi Chấp, tôi quan tâm.”“Tôi quan tâm ở đâu, quan tâm có ăn no không, có bị thương không, cho dù mục nát ở nơi nào, tôi cũng sẽ đến đó vớt về nhà.”Những năm này, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Bùi Chấp.Mấy ngày trước, thám tử tư cuối cùng cũng gửi đến tin tức của Bùi Chấp.Vì , tôi đã mua vé máy bay để đi tìm ấy.Nhưng một thành phố lớn như , tôi phải tìm như thế nào.Tôi sao tìm đây.Mắt Bùi Chấp đỏ hoe ngay khi thấy tấm vé máy bay.Ngay cả bàn tay đang nắm tay tôi cũng run lên.Nước mắt rơi lã chã, đến cuối cùng, tôi bật khóc nức nở.Tôi :“Bùi Chấp, em .”“Vậy còn , có em không?”
Bạn thấy sao?