Thử Ý Chiêu Chiêu – Chương 1

1Chưa đầy một năm sau khi Bùi Chấp chết, tôi cũng tự sát.Thực sự là không có ai cùng ăn cơm, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Chỉ muốn xuống dưới tìm Bùi Chấp, cơm của tôi mà thôi.Nhưng không ngờ, tỉnh dậy đã thấy mình trở về mười mấy năm trước.Năm nay, nhà tôi chưa sản, tôi vẫn là công chúa nhỏ nổi tiếng ở Kinh Thành.Không bị người ta chỉ trỏ sau lưng.Cũng không cần vì miếng ăn mà quỳ xuống cầu xin người khác.Năm nay, tôi cũng không quen Bùi Chấp.Chúng tôi thời niên thiếu, giống như hai ngôi sao tùy ý nằm rải rác trên bầu trời đêm, chưa từng giao nhau.Lần duy nhất Bùi Chấp nhắc đến quá khứ của ta với tôi, là trên giường không kìm chế , hơi quá.Vì , để dỗ tôi vui, ta ôm tôi, dỗ dành tôi.Kể lại đoạn quá khứ sa cơ lỡ vận như một câu chuyện:"Bên cạnh quán bar náo nhiệt nhất Phố Tây có một con hẻm nhỏ, bên trong là chợ đen, chuyện bẩn thỉu gì cũng có, hồi trẻ, tôi dựa vào đánh quyền chui ở đó để trả nợ, từng cú đ.ấ.m để sống sót.""Đấm một cái năm mươi tệ, bị đ.ấ.m một cái hai trăm tệ, nên đôi khi tôi thích nhận việc bị đánh hơn, kiếm tiền nhanh.""..."Lúc đó, ta đã là lão đại hắc bang hô mưa gọi gió, người người kính sợ, việc khéo léo tàn nhẫn, không ai dám bất kính với ta.Cũng không ai có thể liên tưởng hai hình ảnh này với nhau.Bao gồm cả tôi.Vì , lúc đó, tôi đầy dấu hôn đỏ, dùng chân đá ta, tức giận :"Nếu có thể quay lại quá khứ, Bùi Chấp, tôi nhất định sẽ cho rất nhiều tiền, rồi đánh mấy cái."Anh ta chỉ , nắm lấy mắt cá chân tôi rồi hôn: "Không cần quay lại quá khứ.""Chiêu Chiêu, bây giờ em có thể đánh."Nhưng hôn đến cuối cùng, cũng không đánh .Ngược lại bị ta túm lấy, lại "lần nữa".Mà bây giờ, dưới ánh đèn rực rỡ, khói mù lượn lờ.Vô số người điên cuồng hò hét, hét, tôi chỉ chằm chằm vào bóng dáng trên võ đài.Giống như ta đã .Đầy m.á.u me, bị người ta đè ra đánh.Đây là Bùi Chấp sống sót bằng từng cú .2Bùi Chấp đánh xong bước ra, đã gần sáng.Trong con hẻm nhỏ tối tăm, ánh đèn đường mờ nhạt, ánh trăng chiếu loang lổ lên người ta, tôi mới có thể ta.Vai rộng eo thon, áo phông cao cổ màu đen ôm sát người, phác họa rõ ràng đường nét cơ bắp.Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp ta ở kiếp trước.Cũng là trong một con hẻm tối tăm.Những kẻ đòi nợ tìm thấy tôi, lục soát hết tiền trên người tôi.Tôi cầu xin họ để lại cho tôi vài đồng để ăn cơm.Bởi vì tôi đã nhiều ngày không ăn gì ra hồn.Đói lả.Họ không đồng ý, chế giễu , chỉ cần tôi quỳ xuống, sẽ cho tôi tiền.Không do dự, tôi quỳ xuống.Tiếng nhạo càng lớn hơn, họ ra vẻ bố thí ném cho tôi vài đồng xu:"Đại tiểu thư nhà họ Tạ cao quý ngày nào, bây giờ lại quỳ xuống vì vài đồng xu, thật buồn ."Nhưng ngay sau đó, tiếng nhạo biến thành tiếng hét thảm thiết.Tôi nhặt xong đồng xu, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Chấp.Một bộ vest may đo vừa vặn, lại dính đầy vết m.á.u không ăn nhập, vừa sang trọng vừa tàn bạo đẫm máu.Anh ta lau sạch m.á.u trên tay, ngồi xổm xuống hỏi tôi:"Đi theo tôi, có thể ăn no.""Làm không?"Không chút do dự, tôi nhét đồng xu vào túi, gật đầu:"Làm."Kể từ khi nhà sản, rơi xuống vực thẳm, tôi như chuột chạy qua đường bị người ta đuổi đánh.Bị sỉ nhục đủ kiểu, cũng chẳng còn việc gì không thể .Chỉ là sau này, tôi không ngờ, điều kiện đổi cơm ăn ở chỗ Bùi Chấp không phải là tôi gì.Mà là ta gì...Nhưng cũng không uổng công.Sau khi Bùi Chấp chết, để lại cho tôi một khoản tiền lớn.Nói một cách hoa mỹ, là phiếu cơm đến cùng, c.h.ế.t rồi cũng phải bảo đảm tiền cơm nửa đời sau của tôi....Tôi ngồi xổm bên đường, chăm Bùi Chấp.Từ lúc ta ra khỏi cửa, đến lúc ta đi ngang qua tôi, rồi đến lúc ta đi xa.Có lẽ ánh mắt quá nóng bỏng, bước chân ta khựng lại.Cuối cùng vẫn quay lại, đứng trước mặt tôi, vẻ mặt đầy sát khí, xuống tôi, giọng điệu không tốt:"Cứ tôi chằm chằm, muốn gì?"Tôi gật đầu: "Muốn."Vì , ngay sau đó, tôi đứng dậy, ôm eo ta, đẩy ta vào tường, rồi kiễng chân lên, in lên môi ta.Mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt.Thì ra Bùi Chấp đã bắt đầu hút thuốc từ lâu rồi.Thực ra tôi không thích mùi thuốc lá.Kiếp trước Bùi Chấp cũng chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.Nhưng lúc này hôn ta, tôi không buông ra.Những ngày này, tôi nhớ ta quá.Bùi Chấp cũng sững sờ, cơ thể cứng đờ, hơi thở ngừng lại trong giây lát.Ngay sau đó, ta đẩy tôi ra, lùi lại vài bước, lắp bắp :"Chết tiệt! Lão tử là đánh quyền, không phải bán thân." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...