25
Đã bị phát hiện, đại tỷ dứt khoát không trốn nữa, đứng lên lớn tiếng hô:
"Thưa bà con, không thể trồng loại lúa lai này, người ăn không tiêu, súc vật ăn thì c.h.ế.t ngạt, em ta lòng dạ đen tối, mới lừa bà con trồng thứ này, đừng để bị lừa!
Lúa này, không phải tự nhiên mà có, là loại lúa lai! Em ta hướng dẫn mọi người trồng thứ không tốt này, thực đáng chém!"
Với sự ngu muội của đại tỷ, ta chỉ khinh bỉ.
"Đại tỷ, ngươi có biết không, gạo tẻ, lúa nếp, vải thiều, cam quýt, cùng các loại rau quả, thậm chí là lụa và vải trên người ngươi, hầu như đều là do nông dân qua nhiều thế hệ lai tạo ra những giống tốt nhất, sản lượng cao nhất?
Nếu ngươi khăng khăng chỉ ăn những thực phẩm tự nhiên, chỉ sợ không quá ba ngày, ngươi sẽ đói đến không còn sức.
Nếu ngươi hoàn toàn cách ly với những sản phẩm nông nghiệp do lai tạo, thì cả quần áo trên người ngươi cũng không xứng đáng mặc, nên chỉ cần mặc vài lá cây, đó mới là tự nhiên nhất!"
Đại tỷ bị ta nghẹn lời, nhất thời không gì, đuối lý.
Vài trưởng làng ban đầu bị nàng kích giận dữ, giờ cũng dần dần tỏ ra nghi ngờ.
Nàng thấy , liền hoại, giẫm đạp ruộng lúa, đổ nhiều bông lúa vào bùn.
"Mặc ngươi hay thế nào, ta nhất quyết không để loại lúa lai này tồn tại, người!"
Thấy lúa bị hủy, ta đau lòng, tiến lên ngăn cản.
Nhưng vừa đến gần nàng, một mùi hương hắc xộc vào mũi, đột nhiên khiến ta khó thở.
Đây... là cỏ Linh Hương!
Ta bị dị ứng với cỏ Linh Hương, không chỉ da nổi mẩn, nghiêm trọng hơn nó còn ta ngạt thở, khó thở.
Năm đó, ta bị dị ứng nặng, vẫn là đại ca mạnh tay nhổ bỏ cỏ Linh Hương trong vườn của đại tỷ.
26
Ta vội tránh xa đại tỷ, nàng vùng khỏi tay ta, tiếp tục chạy đến trước mặt mấy trưởng làng, tuyên truyền lúa lai là quái vật, không thể trồng.
Thấy vài trưởng làng lại bắt đầu tin tưởng lời nàng, ta lo lắng, cổ họng nghẹn lại, không thể .
Đang lúc hoảng loạn, thấy từ đường nhỏ trong ruộng đi tới một chiếc xe ngựa, có dấu hiệu của phủ Vương gia Vĩnh Bình.
Từ trên xe bước xuống, là người hiện nay thầy giáo trong phủ Quận chúa, Triệu Thanh Vân.
Phía sau xe ngựa, vài thị vệ bước xuống, lớn tiếng ngăn cản đại tỷ đang hét.
Triệu Thanh Vân cúi chào ta, nghiêm nghị : "Tống nhị tiểu thư, Quận chúa nghe ngươi đã nhập lúa lai mới từ Tây Vực, tên là ngọc tủy lúa, đặc biệt cử ta đến đặt mua, có bao nhiêu chúng ta lấy bấy nhiêu, đây là tiền đặt cọc."
Nói rồi, lấy ra một thỏi vàng lớn, đặt vào tay ta.
Mọi người xung quanh thấy vàng, đều sửng sốt: "Lúa này... quý giá thế sao?"
Triệu Thanh Vân họ một lượt: "Đương nhiên, vua Tây Vực, Hổ Nhĩ Ba Xích, mỗi bữa đều không thể thiếu ngọc tủy lúa này, nghe có tác dụng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, giờ Nghiệp Châu chúng ta cũng có, thật quý hiếm, tiêu số tiền này có đáng là gì, các ngươi có bao nhiêu, ta cũng mua hết."
Bạn thấy sao?