Thư Tình Trong Ngăn [...] – Chương 3

Có lẽ vì bị cuốn vào mạch truyện, tôi mới thấy trông bình thường, không có gì nổi bật.

Nhưng qua buổi tối này, tôi càng quyết tâm tránh xa Tống Kỳ Ngôn.

Ở bên Tống Kỳ Ngôn, bè của ta luôn thoải mái chế nhạo tôi, cố khó dễ.

Nhưng ở bên Chu Dụ, ấy rất nhiệt và tôn trọng tôi, luôn quan tâm đến cảm của tôi.

So sánh mới thấy ngày xưa mình ngu ngốc thế nào.

Tôi lau sạch sẽ những chỗ cần thiết, mệt mỏi nằm dài trên sofa rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nhưng giấc ngủ không yên.

Tôi mơ thấy mình và Tống Kỳ Ngôn ở bên nhau.

Trong buổi hòa nhạc của mình, tôi định công khai cầu hôn ta.

Nhưng tôi đợi mãi, đến khi buổi hòa nhạc kết thúc cũng không thấy ta đâu.

Cuối cùng chỉ nhận một cuộc gọi.

Anh ta vẫn không thể quên Kiều Chi Mạt, không thể lừa dối bản thân mà kết hôn với tôi.

Trong lúc tôi bị mọi người chỉ trỏ, Chu Dụ bước lên giữa đám đông, nắm tay tôi, giải vây cho tôi.

Sau đó tôi từ chối , rằng trong lòng tôi chỉ có Tống Kỳ Ngôn.

Rồi khi Tống Kỳ Ngôn quay đầu, tôi lại trở về bên ta.

Còn Chu Dụ thì chẳng chút oán hận, luôn xuất hiện khi tôi bất lực nhất.

Nhiều năm sau, trong một chuyến lưu diễn, tôi gặp phải kẻ xấu.

Chu Dụ đã liều mình giữ chân chúng, chỉ để tôi có cơ hội chạy thoát.

Khi tôi dẫn cảnh sát quay lại, đã nằm bất trong vũng máu.

10

“Niệm Sơ, Niệm Sơ!”

Giọng gấp gáp của Chu Dụ đánh thức tôi.

“Sao thế?” Vừa mở miệng, tôi nhận ra giọng mình mang theo tiếng nức nở.

Ngón tay ấm áp đặt lên má tôi, hàng lông mày của Chu Dụ nhíu chặt:

“Mơ thấy gì ? Em cứ gọi tên tôi mãi.”

Tôi mơ màng qua đôi mắt ướt nước.

Người đàn ông trước mặt là một con người bằng xương bằng thịt.

Anh không phải vai nam phụ, không phải công cụ diễn tiến, mà là một con người có cảm và hơi ấm.

Anh đáng ra nên có suy nghĩ của riêng mình, chứ không phải bị ép buộc phải theo mạch truyện.

“Sao em càng khóc lại càng dữ thế?”

Chu Dụ nhíu mày, trán nhăn thành hình chữ “川”, như đang gặp một vấn đề khó giải quyết.

“Chu Dụ?”

“Ừ.”

“Em mơ thấy kết hôn và có con với người khác.”

Tay khựng lại, giọng nhàn nhạt: “Tôi sẽ không kết hôn và có con với người khác.”

Bình luận:

【Ý ngầm: Tôi chỉ muốn kết hôn và sinh con với em thôi!】

【Anh Chu của tôi sau khi giác ngộ cũng biết thả thính rồi, tuyệt vời!】

【Nói thật, Niệm Sơ vừa rồi mơ thấy gì ? Chia tay với họ Tống cũng không khóc dữ thế.】

【Lẽ nào Chu Dụ thật sự đi có con với người khác?】

【Không thể nào! Ngoài Niệm Sơ ra, Chu Dụ không thể cứng với ai khác đâu!】

Mặt tôi đỏ bừng, vội rời mắt khỏi đám bình luận.

Ngay sau đó, Chu Dụ bế tôi lên giường.

“Em ngủ trên giường, ra sofa.”

“Không, ngủ ở đây đi, em sợ.”

Chu Dụ không nhúc nhích, “Nam nữ khác biệt, ở trong phòng, không đi đâu cả.”

Tôi nắm chặt áo , gì cũng không chịu buông.

Cuối cùng, Chu Dụ chịu thua, lấy chăn quấn tôi như cái kén rồi mới nằm xuống cạnh tôi.

Tôi bất lực.

Đây là đang đề phòng tôi hay đề phòng chính mình?

Có lẽ vì có Chu Dụ ở bên, lần này tôi ngủ một mạch đến sáng.

Khi tỉnh dậy, Chu Dụ đã không còn ở cạnh.

Anh để lại tin nhắn, rằng đã đi mua bữa sáng.

Bình luận:

【Cả đêm không tắt đèn, chỉ cho tôi xem họ đắp chăn ngủ?】

【Cười xỉu, thời này mà vẫn còn kiểu trong sáng như .】

【Chu Dụ có vấn đề gì không? Nhanh gửi tôi đến cạnh ấy, đảm bảo khiến Niệm Sơ hài lòng với đủ mọi tư thế.】

Khi Chu Dụ quay lại, tôi đã không dám thẳng vào .

Vậy mà còn tiến tới hỏi: “Mặt em sao đỏ thế?”

Anh chạm vào trán tôi, “Không sốt mà?”

Tôi gạt tay ra, tìm đại một cái cớ, muốn đi thủ tục trả phòng.

Vừa mở cửa thì thấy Tống Kỳ Ngôn bước ra từ phòng đối diện, sau lưng ta là một .

Khi rõ khuôn mặt đó, tôi hoàn toàn sững người.

Cô ấy không phải ai khác, chính là nữ phụ trong giấc mơ của tôi – Kiều Chi Mạt.

Cũng chính là em không cùng huyết thống của Tống Kỳ Ngôn!

Bình luận cuộn trào:

【Tên họ Tống này đúng là rác rưởi, bẩn thỉu không chịu nổi.】

【Nếu nhớ không lầm, họ Tống vừa chia tay nữ phụ vào hôm nay.】

【Chia tay mà còn một phát chia tay, không biết gì luôn.】

【Niệm Sơ của tôi, nhất định phải chọn Chu Dụ. Họ Tống có dâng tới tận cửa cũng đừng nhận!】

11

Trong cốt truyện, mối quan hệ mờ ám giữa Tống Kỳ Ngôn và em kế đã bắt đầu từ thời cấp ba.

Khi bị gia đình phát hiện, ta vì muốn bảo vệ Kiều Chi Mạt nên đã đồng ý quen tôi.

Tính ra, mọi chuyện cũng diễn ra vào khoảng mấy ngày này.

Nhận thấy ánh mắt Tống Kỳ Ngôn sắp hướng về phía này, tôi lập tức quay lại phòng, đóng cửa.

“Quên gì à?” Chu Dụ thắc mắc.

“Tống Kỳ Ngôn đang ở ngoài.” Tôi đáp.

Chu Dụ khựng lại, nỗi thất vọng trong mắt không thể che giấu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để cậu ta biết tối qua chúng ta ở bên nhau.”

Tên ngốc này!

“Chu Dụ, cúi xuống một chút.”

Anh khó hiểu, vẫn theo lời tôi.

“Thấp hơn nữa.”

Anh ngoan ngoãn cúi đầu sát lại gần.

Tôi nâng mặt lên và nhanh chóng hôn một cái.

Kết thúc nụ hôn, Chu Dụ như một vợ nhỏ vừa bị chiếm lợi, tay che miệng, kinh ngạc tôi.

Bình luận ngặt nghẽo:

【Trời ơi, Chu Dụ sao có thể thuần khiết thế này chứ.】

【Ước nguyện cuối đời: một chàng thuần khiết như thế, tôi sẽ dạy tất cả những gì tôi biết.】

【Chu Dụ nội tâm: Vợ ơi, hôn thêm một cái nữa không?】

“Chu Dụ.” Tôi gỡ tay xuống, nắm lấy.

“Trước đây em hồ đồ mới thích Tống Kỳ Ngôn, bây giờ em hoàn toàn không thích ta nữa.”

Chu Dụ khẽ gật đầu.

“Vậy… giờ em có thể theo đuổi không?”

“Cái… cái gì?”

Tôi đặt tay lên mặt : “Em , em thích , Chu Dụ.”

Từ nhỏ Chu Dụ đã trưởng thành và chín chắn hơn cùng trang lứa.

Nhưng rõ ràng, khi nghe tôi ra những lời này, cả người cứng đờ không thể kiểm soát.

Đôi môi mỏng mím chặt: “Đừng .”

Mắt tôi cay xè, trái tim vừa chua xót vừa đau.

Trong những ngày tôi theo đuổi Tống Kỳ Ngôn, bất kể tốt xấu ra sao, đều âm thầm chịu đựng.

Tôi bằng ánh mắt chân thành, nồng nhiệt: “Em nghiêm túc, em muốn hẹn hò với , không?”

Sau một khoảng lặng ngắn, lý trí từ chối:

“Giả sử hôm nay em chưa từng gì.”

“Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Anh không muốn em hối hận.”

12

Trên đường về trường, tôi ủ rũ.

Đang tự hỏi tại sao Chu Dụ lại phản ứng như , tôi bị Tống Kỳ Ngôn chặn lại trước ký túc xá.

Ánh mắt ta đầy vẻ chiều chuộng: “Nghe tối qua em không về ký túc, chơi muộn lắm sao?”

Tôi cau mày.

Anh ta giả vờ như không để ý, tiếp tục hỏi: “Tối qua Chu Dụ cũng không về, hai người ở bên nhau cả đêm à?”

“Tống Kỳ Ngôn.” Tôi không vui cắt ngang lời ta, “Làm ơn giữ ranh giới.”

Dù không biết ta có mục đích gì, tôi không muốn dây dưa thêm.

“Nếu không có gì, tôi đi trước.”

Vừa xoay người, cổ tay tôi bị giữ lại.

Tôi quay lại, đôi môi mỏng mím chặt, lạnh lùng: “Anh có ý gì đây?”

Nụ của Tống Kỳ Ngôn phai nhạt: “Tại sao không tiếp tục theo đuổi tôi?”

Tôi không cảm : “Tôi đã ngay từ đầu, theo đuổi chỉ là cái cớ để tiếp cận Chu Dụ.”

Sức nắm trên cổ tay tôi mạnh hơn: “Là Chu Dụ gì với em đúng không?”

Tôi hất tay ta ra: “Anh ấy chẳng gì cả, tôi chỉ nhận ra mình thích ấy mà thôi.”

“Đừng tìm tôi nữa, tôi sợ Chu Dụ hiểu lầm.”

“Nhưng Niệm Sơ…”

“Anh trai!”

Một giọng ngọt ngào cắt ngang lời Tống Kỳ Ngôn.

Tống Kỳ Ngôn chỉ thoáng qua rồi mặt lập tức tối sầm.

Kiều Chi Mạt bước nhanh tới, cố gắng chào hỏi tôi: “Chào chị, em là Kiều Chi Mạt, em của Tống Kỳ Ngôn.”

Cô ấy vừa đưa tay ra thì bị Tống Kỳ Ngôn nắm lấy ngay.

Tống Kỳ Ngôn kéo ấy đi, quay sang với tôi: “Xin lỗi, chúng ta để lần sau chuyện.”

Không đợi tôi đáp, ta đã kéo Kiều Chi Mạt rời đi, không ngoảnh lại.

Đi một đoạn, tôi vẫn còn nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của ấy: “Anh, em đau đấy…”

Bình luận cuộn trào:

【Đồ cặn bã, lại tôi muốn buồn nôn.】

【Yên tâm, bọn họ sắp bị gia đình phát hiện rồi.】

【Làm ơn biến đi, đừng ảnh hưởng đến chuyện cảm của Chu nhà tôi.】

【Phải rằng, cái tên Chu đặt cho đứa bé đúng là có tâm đấy.】

【Niệm Sơ mau nhắn tin cho Chu đi, ấy điện thoại sắp hóa thành đá vì nhớ vợ rồi.】

Mang theo sự bối rối, tôi gửi tin nhắn cho Chu Dụ:

【Tối nay rảnh không? Cùng ăn tối nhé.】

Phía trả lời rất nhanh: 【Được, gặp ở chỗ cũ.】

13

Trước khi ra ngoài, tôi cố ý trang điểm nhẹ và lựa chọn trang phục cẩn thận.

Đến giờ hẹn, tôi đợi mãi mà không thấy Chu Dụ.

Gọi vào số của , một người cùng lớp bắt máy:

“Chu Dụ vừa xe cấp cứu đưa đi, không biết sao?”

Khoảnh khắc đó, hình ảnh Chu Dụ toàn thân đầy máu chợt hiện lên trong đầu tôi.

Mắt tôi tối sầm, suýt đứng không vững.

Đầu dây bên kia tiếp tục : “À, Tống Kỳ Ngôn cũng vào viện.”

“Tống Kỳ Ngôn?”

“Đúng, ta bị thương nhẹ hơn Chu Dụ. Trời ơi, không biết thù hằn sâu đến mức nào mà ta ra tay ác như … Cô tự đến xem thì hơn.”

Trên đường đến bệnh viện, tôi không thể nào hiểu nổi tại sao Tống Kỳ Ngôn và Chu Dụ lại đánh nhau.

Dù hai người không thân thiết, cũng không đến mức tay chân.

Và nếu có xung đột, Chu Dụ thường xuyên tập thể dục, sao có thể chịu thiệt?

Đến trước cửa phòng bệnh, tôi định bước vào thì nghe thấy tiếng Tống Kỳ Ngôn đầy giận dữ:

“Anh biết rõ ấy muốn theo đuổi tôi, sao lại ở bên ấy?”

Giọng Chu Dụ nghe rất bình thản: “Cứ xem như tôi nợ cậu. Sau lần này, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.”

Nhưng Tống Kỳ Ngôn lạnh: “Cạnh tranh công bằng? Anh lấy gì để đấu với tôi?”

“Chỉ vì đã thầm thích ấy tám năm mà không dám sao?”

Chu Dụ im lặng một lúc, rồi : “Dựa vào việc năm đó, người cứu ấy là tôi. Còn cậu chỉ nhân cơ hội tôi đi thay đồ mà nhận công lao.”

Tôi chợt nhớ lại một chuyện.

Năm nhất đại học, tôi và Chu Dụ từng tham gia một buổi liên hoan.

Khi đó tôi chưa quen biết Tống Kỳ Ngôn.

Lúc sự cố xảy ra, tôi đang nghe điện thoại cạnh hồ bơi.

Hai nam sinh cãi nhau vì một nữ sinh, trong lúc xô đẩy, họ đẩy tôi rơi xuống hồ.

Tôi không biết bơi, vùng vẫy một lúc rồi mất ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi chỉ thấy Tống Kỳ Ngôn ngồi cạnh giường.

Thế nên tôi mặc định ta là người đã cứu mình.

Nghĩ kỹ lại, sau khi quen biết, Tống Kỳ Ngôn luôn cố tránh nhắc đến chuyện đó, và tôi chưa bao giờ kiểm chứng.

Bình luận bùng nổ:

【Cuối cùng Niệm Sơ cũng biết sự thật rồi!】

【Hồi đó Chu Dụ vì cứu mà bị chuột rút, liều mạng kéo lên, còn bị cướp công lao. Tôi đau lòng thay ấy.】

【Nếu không phải Chu rời đi một lát, thì họ Tống có cửa gì?】

【Anh Chu nhà tôi đúng là người tốt, muốn theo đuổi Niệm Sơ mà vẫn lịch sự chào hỏi họ Tống. Đúng là cú này ăn oan thật.】

【Nếu có thể dứt điểm hoàn toàn ý nghĩ của họ Tống, thì cũng đáng.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...