Dựa vào việc tôi và Chu Dụ là thanh mai trúc mã, tôi nhờ ấy giúp tôi theo đuổi cùng phòng của .
Mỗi lần ấy đều giữ vẻ mặt lạnh như tiền, cuối cùng vẫn đồng ý mọi cầu của tôi.
Cho đến một ngày, trước mắt tôi hiện lên từng dòng bình luận kỳ lạ:
【Sắp theo đuổi rồi, không dám tưởng tượng nửa đời sau không có Niệm Sơ, Chu Dụ sẽ sống thế nào.】
【Cầu xin, mau để Niệm Sơ phát hiện ra ngăn kéo đầy thư đó đi!】
Thư ?
Viết cho tôi sao?
Nhưng Chu Dụ như kiểu không màng thế sự, chẳng hề có chút dục vọng gì mà?
Mang theo sự nghi ngờ, tôi tìm đến ấy.
Trong mắt có chút niềm vui giấu kín, lời lại lạnh tanh:
“Nói đi, lần này lại muốn tôi giúp thế nào?”
1
Tôi chặn Chu Dụ lại dưới ký túc xá ngay khi vừa tan học.
Những dòng bình luận lại hiện lên lần nữa:
【Sốt ruột quá, Chu Dụ có thể đừng kiềm chế cảm của mình mãi như không?】
【Nếu không chủ thì cả đời này sẽ không có vợ đâu.】
【Niệm Sơ đến bao giờ mới phát hiện ra ngăn kéo đầy thư trong ký túc của ấy đây, lo chết mất!】
Tôi khựng lại một chút, về phía Chu Dụ.
“Tôi có thể lên ký túc xá của không?”
Chu Dụ nhíu mày, “Tống Kỳ Ngôn đi thi đấu rồi, mai mới về.”
Anh nghĩ rằng tôi lại muốn lên ký túc xá để tìm Tống Kỳ Ngôn.
Đây là lần thứ ba tôi đề nghị lên phòng .
Hai lần trước, cũng không đồng ý, cuối cùng vẫn giúp tôi hẹn Tống Kỳ Ngôn ra ngoài.
Nhưng lần này tôi không phải tìm Tống Kỳ Ngôn, mà là muốn kiểm chứng những dòng bình luận kỳ lạ kia.
Đang lo không biết lấy cớ gì, bình luận lại lướt tới dồn dập:
【Cô bé này giác ngộ rồi!】
【Nhanh lên, đổ nước lên người, rồi với ấy rằng muốn lên ký túc xá để thay đồ!】
Tôi hơi chần chừ.
Bán tín bán nghi, tôi theo gợi ý, mở nắp chai nước, bắt đầu uống.
Nước không chảy vào miệng mà toàn bộ đổ xuống cổ áo.
Chẳng mấy chốc, chiếc váy trắng tinh khôi đã ướt một mảng lớn, lấp ló cảnh xuân bên trong.
“Chu Dụ.” Tôi chỉ vào phía trước ngực mình, “Áo tôi ướt rồi.”
Chu Dụ chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, sau đó nhét mạnh quyển sách trên tay vào tay tôi.
“Che lại, đi theo tôi.”
Chu Dụ ở phòng ký túc hai người dành cho nghiên cứu sinh, sạch sẽ và gọn gàng.
Anh lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi và đưa cho tôi: “Đi thay đi.”
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy áo sơ mi, vào phòng tắm thay đồ.
Vài phút sau, tôi bước ra, cầm theo bộ quần áo ướt hỏi: “Có máy sấy tóc không?”
Chu Dụ quay lại, ngay lập tức đứng hình.
Sau đó, gương mặt đỏ bừng, lan tận đến cổ.
Những dòng bình luận lúc này cuộn trào điên cuồng:
【Chu Dụ chắc chắn cố ý! Cố ý không đưa quần cho Niệm Sơ!】
【Hahaha ấy đến ngơ người rồi! Đôi chân của Niệm Sơ, đúng là vũ khí trí mạng!】
【Ai mà biết trong cuốn sổ phác thảo của ấy vẽ bao nhiêu đôi chân của Niệm Sơ chứ.】
【Đúng ! Cứ thế quyến rũ ấy! Đừng dáng vẻ nghiêm túc kia, trong lòng ấy sướng muốn chết rồi!】
2
Tôi chưa bao giờ nghĩ Chu Dụ lại có một mặt ngây ngô và thuần khiết đến .
Quen biết mười năm, ấy lúc nào cũng mang dáng vẻ già dặn.
Chu Dụ trưởng thành rồi càng ngày càng đẹp trai, xung quanh có không ít tỏ .
Nhưng lần nào cũng dùng cái kiểu từ chối đầy chững chạc của người lớn.
Nghiêm túc đến mức trông chẳng khác gì một ông cán bộ.
Tôi biết từ nhỏ đến lớn ấy chưa từng nắm tay nào, không ngờ chỉ liếc chân tôi, mặt ấy lại đỏ đến thế.
Đang nghĩ ngợi thì một chiếc khăn tắm từ trên trời rơi xuống đầu tôi.
Giọng khàn khàn của Chu Dụ vang lên, “Quấn tạm đi, để tôi sấy đồ cho em.”
Tôi cầm chiếc khăn tắm lên so thử, phát hiện nó chẳng che gì.
Liếc giường của Chu Dụ, cuối cùng tôi quyết định leo lên giường để che tạm.
Chu Dụ cầm máy sấy đi tới thì tôi vừa leo lên giường , một chân còn đang đặt trên bậc thang.
Anh chằm chằm vào chân tôi, yết hầu khẽ .
“Niệm Sơ, che lại đi.”
Tôi ngoan ngoãn kéo chăn của phủ lên chân mình, dòng bình luận lập tức cuộn trào:
【Niệm Sơ đừng nghe ấy, để ấy thêm một giây nữa là sẽ không nhịn nổi mà nhào tới mất.】
【Thấy tay ấy run không? Anh ấy sắp không kiểm soát mà muốn chạm vào rồi đấy.】
【Rõ là quyến rũ, không biết Niệm Sơ có phát hiện ra ngăn kéo đầy thư kia không nhỉ?】
【Ngoài thư còn có cả một cuốn nhật ký chứa đầy tâm sự của ấy, thật sự đến phát cuồng!】
Tôi về phía bàn học của Chu Dụ.
Ở đó có một ngăn kéo không khóa.
Thư ở trong đó sao?
Dòng bình luận như đọc suy nghĩ của tôi, lập tức trả lời:
【Đúng rồi, thư ở trong đó.】
【Ngoan, mở ngăn kéo ra đi, bên trong có điều bất ngờ mà không ngờ tới đâu.】
Tôi Chu Dụ, đang tập trung sấy quần áo cho tôi.
Gương mặt nghiêm nghị, như thể đang một việc rất quan trọng.
“Chu Dụ,” tôi gọi ấy, “Anh sấy sai chỗ rồi, chỗ đó không ướt.”
Chu Dụ khẽ dịch vị trí, vành tai đỏ bừng.
Tôi về phía ngăn kéo, trong lòng sốt ruột.
Nhưng Chu Dụ ở đây, tôi chẳng có cách nào mở ngăn kéo.
Thế nên tôi thử thăm dò, “Anh có đồ ăn không? Tôi chưa ăn tối.”
Anh lập tức đặt quần áo xuống rồi đi ra ngoài, “Để tôi mua cho em.”
Chỉ trong hai, ba bước, ấy đã rời khỏi ký túc xá.
Tôi nhanh chóng xuống giường, bước tới bàn học của Chu Dụ định mở ngăn kéo.
Vừa chạm tay vào tay nắm ngăn kéo thì cánh cửa ký túc xá mở ra.
Người đáng lẽ ngày mai mới trở về – Tống Kỳ Ngôn – lại xuất hiện!
Anh ta tôi, sững người trong giây lát rồi mặt lạnh xuống.
“Thẩm Niệm Sơ! Cô có thể tự trọng một chút không!”
Dòng bình luận dồn dập hiện lên:
【Trời ơi, ta còn mặt mũi để à? Suốt ngày mập mờ với Niệm Sơ, sau lưng thì hôn nữ phụ đến mức môi muốn nát.】
【Anh ta sắp chia tay rồi, vừa chia tay xong là đồng ý quay lại với Niệm Sơ, khiến ấy bị chửi là người thứ ba.】
【Cái quái gì thế này, loại người như ta mà xứng đáng với Niệm Sơ à?】
……
Một lúc sau, tôi chắt lọc thông tin từ đống bình luận.
Hóa ra tôi và Tống Kỳ Ngôn là cặp đôi chính trong một câu chuyện “gương vỡ lại lành”.
Tống Kỳ Ngôn vì muốn chọc tức nữ phụ mới đồng ý hẹn hò với tôi, sau đó lại chia tay tôi vì nữ phụ.
Chia tay rồi ta mới nhận ra người ta nhất vẫn là tôi.
Sau bao lần lẩn quẩn, cuối cùng chúng tôi lại quay về bên nhau.
3
Tôi và Chu Dụ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã không rời nhau nửa bước.
Vì muốn theo đuổi Tống Kỳ Ngôn, tôi thường nhờ Chu Dụ giúp đỡ.
Mỗi lần, đều giữ vẻ mặt lạnh như tiền, cuối cùng vẫn đồng ý mọi cầu của tôi.
Anh luôn giấu kín tâm tư, dù đã quen biết mười năm, tôi cũng chưa từng nhận ra lòng .
Nhưng bình luận lại , Chu Dụ không oán trách mà âm thầm ở bên tôi.
Cuối cùng vì cứu tôi mà qua đời.
Sau khi mất, tôi mới phát hiện ra những lá thư và cuốn nhật ký đầy ắp tên tôi.
Kết cục là tôi đau buồn đến mức không thể sống nổi.
Theo đúng mạch truyện, Tống Kỳ Ngôn sắp đồng ý quay lại với tôi.
Rồi trong năm năm dài đằng đẵng, tôi bị ta tổn thương hết lần này đến lần khác, như bị ma ám, trong lòng chỉ có duy nhất ta.
4
“Thẩm Niệm Sơ, còn không đi à!”
Giọng của Tống Kỳ Ngôn kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của ta, tôi bất giác rùng mình.
Theo mạch truyện, ba năm bên nhau, tôi là người theo đuổi ta không ngừng.
Anh ta hờ hững, lạnh nhạt, còn cả đám bè của ta cũng thay phiên bắt nạt tôi.
Tôi cầm cả trái tim chân thành đuổi theo ta suốt ba năm, để rồi nhận về vô vàn uất ức.
Giờ tôi đã biết rõ cốt truyện, chẳng lẽ tôi vẫn phải khổ sở chạy theo ta sao?
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu kéo chăn của Chu Dụ, quấn kín người mình lại.
Sau đó đóng vai nạn nhân trước, lớn tiếng :
“Tống Kỳ Ngôn, có biết giữ lịch sự không? Thấy tôi ăn mặc ít thế này mà cũng chẳng tránh đi à?”
Tống Kỳ Ngôn nhíu mày, mặt đầy vẻ khó chịu: “Cô lại đang giở trò gì ?”
“Chu Dụ cho vào sao? Cậu ấy đâu rồi?”
Nói xong, ta gọi điện cho Chu Dụ.
Chu Dụ bắt máy rất nhanh, nghe Tống Kỳ Ngôn đã về ký túc, chưa đến hai phút đã quay lại.
Tống Kỳ Ngôn chỉ vào tôi, : “Cô ấy là do cậu đưa về đúng không?”
Chu Dụ: “Phải.”
Tống Kỳ Ngôn: “Hôm nay tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đừng có lần sau!”
Chu Dụ vừa định thì tôi đã nhanh miệng hơn:
“Cậu thật buồn , tôi đến tìm Chu Dụ, có gì phiền đến cậu đâu, đừng như thể tôi đến tìm cậu .”
Dứt lời, tôi quay sang Chu Dụ, vẻ mặt đầy ấm ức:
“Áo tôi ướt, người vừa đói vừa lạnh, tính sao đây?”
Bình luận hiện lên:
【Cô bé của chúng ta thật xuất sắc!】
【Đây không phải nũng, đây là muốn lấy mạng Chu Dụ rồi!】
【Hai người không ở bên nhau thì không ổn đâu, kìa, mặt Tống Kỳ Ngôn xanh lè rồi!】
Nhưng Chu Dụ vẫn không tỏ vẻ gì.
Nếu không nhờ bình luận tiết lộ, tôi thậm chí còn nghĩ ấy đang chán ghét tôi.
Nghĩ đến diễn biến tiếp theo của cốt truyện, tôi cắn răng, nhỏ:
“Chu Dụ, tôi lạnh…”
Ngay lập tức, Chu Dụ bước đến, cả người lẫn chăn bế tôi thẳng lên giường.
“Ngồi yên, để tôi sấy khô váy cho em.”
Tôi mím môi: “Nhưng giường lạnh lắm, chân tôi cũng lạnh buốt…”
Lần trước tôi từng hẹn Tống Kỳ Ngôn đi cắm trại…
Anh ta rời đi sớm, chỉ còn lại Chu Dụ.
Tôi bị lạnh chân, quanh năm suốt tháng đều như .
Đêm hôm đó tôi không ngủ , mò vào lều của Chu Dụ, năn nỉ ấy sưởi ấm chân cho tôi.
Đó là đêm tôi ngủ ngon nhất kể từ khi trưởng thành.
Trong giấc mơ, lần đầu tiên chân tôi không còn lạnh buốt nữa.
Nhưng lần đó chỉ có tôi và , tôi không chắc nếu có Tống Kỳ Ngôn ở đây thì Chu Dụ có chịu giúp tôi sưởi chân không.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng Chu Dụ sẽ từ chối, im lặng trèo lên giường.
Đôi tay lớn đưa vào chăn, lặng lẽ nắm lấy bàn chân lạnh giá của tôi.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới, khiến tôi thoải mái đến hít sâu một hơi.
Đúng lúc này, Tống Kỳ Ngôn bất ngờ lên tiếng:
“Các người đang gì !”
Tôi quay lại, cau mày, “Sao vẫn chưa đi?”
“Trong huống này, chẳng phải nên chủ nhường cho em của mình sao?”
Bình luận lập tức bùng nổ:
【Trời đất ơi! Niệm Sơ nghe đã tai ghê!】
【Cuối cùng bé con cũng giác ngộ rồi, ngày ôm Chu Dụ về nhà chồng không còn xa nữa!】
【Nhưng này, Tống Kỳ Ngôn tức cái gì? Nói đi thi đấu, thực ra là đi du lịch với nữ phụ mà!】
【Rõ là hoảng loạn, vì cậu ta sắp mất đi Niệm Sơ – phương án dự phòng rồi.】
5
Cuối cùng Tống Kỳ Ngôn rời khỏi ký túc xá.
Khi đi, gương mặt ta đen như than.
Tôi vươn đầu theo, chỉ thấy bóng lưng giận dữ của ta ngày càng xa.
“Được rồi, em có thể xuống rồi.”
Giọng lạnh nhạt của Chu Dụ vang lên từ phía trên.
Tôi ngơ ngác, “Gì cơ?”
“Không phải em muốn tôi phối hợp diễn trò để chọc tức ta sao? Anh ta đi rồi, em cũng đi đi.”
Bình luận tiếp tục dội xuống:
Bạn thấy sao?