Thư Tình Không Người [...] – Chương 5

(Ngoại truyện 1)

1

Tôi đã ý đến Giang Dương là vào năm lớp 11, chủ yếu vì mỗi lần xem bảng xếp hạng, tên ấy luôn nằm ngay sau tôi. Dù không muốn để ý cũng khó mà ngơ.

Bạn tôi chỉ vào tên ấy và :

“Con bé này hình như lúc nào cũng kém cậu vài điểm, nếu điểm từng môn thì hai người cũng ngang nhau.”

Tôi liếc sang bảng điểm từng môn, có môn ấy đứng nhất, có môn tôi đứng nhất, hoặc cả hai đồng hạng.

Nhưng hình như môn Ngữ văn của ấy kém hơn một chút.

Lúc đó, một khác giải thích thắc mắc của chúng tôi:

“Hình như ấy không giỏi viết văn lắm, nên mỗi lần đều kém Mạnh Trì một chút.”

Hóa ra là như . Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý đến bài văn của ấy một cách vô thức.

Đúng là thiếu cảm thật, giống như bài viết tạo ra trên dây chuyền sản xuất.

Dù vẫn đạt điểm cao, rõ ràng là thiếu một chút gì đó.

Thỉnh thoảng vào văn phòng, tôi còn thấy Giang Dương bị giáo viên Ngữ văn gọi lên nhắc nhở.

Cô ấy cúi đầu, vẻ mặt như một cún nhỏ, cụp tai nghe hết lời phê bình của thầy .

Sau đó, ấy thở dài, giơ tay lên như thể đầu hàng:

“Thầy ơi, không phải là em không muốn có cảm , mà em thực sự viết không ra. Thầy cứ coi em là một con robot không có cảm đi.”

Tôi không nhịn , kết quả là bị ấy lườm một cái.

Nhỏ người cá tính lại rất mạnh.

2

Sau đó, giáo viên thỉnh thoảng lấy bài văn của tôi cho ấy tham khảo, chung không có nhiều tác dụng.

Không biết từ khi nào, ánh mắt tôi thường xuyên dõi theo ấy, Giang Dương lại hoàn toàn không để ý đến tôi, chẳng bao giờ thẳng vào tôi lấy một lần.

Tôi cũng muốn tiếp cận quen, Giang Dương tôi như thể đối thủ.

Cô ấy không chủ giao tiếp với tôi.

“Tất nhiên rồi, cậu không biết hả? Từ trước đến nay, nhất và nhì luôn là đối thủ cạnh tranh. Mọi người chỉ nhớ người đứng nhất thôi, ai mà nhớ nổi người đứng nhì?”

Tôi nhớ mà.

Nhưng câu này tuyệt đối không thể để Giang Dương nghe thấy, thế là cứ thế, chúng tôi giữ mối quan hệ này cho đến khi tốt nghiệp.

Tôi nghĩ nếu không gì đó, liệu có phải tôi sẽ bỏ lỡ ấy không, ngay cả khi chúng tôi thi đỗ cùng một trường đại học?

Tình cờ nghe mẹ muốn tìm gia sư cho Mạnh Niên Niên, tôi lập tức nghĩ đến Giang Dương.

“Con bé đó có chịu nhận lời không? Dù sao ngay cả con cũng không chịu dạy kèm em mình.”

Tôi cũng không chắc chắn, vẫn muốn thử một lần.

“Thử rồi sẽ biết.”

Thực sự tôi ôm tâm lý thử vận may mà đến. Khi đứng trước mặt ấy, tôi hơi lo lắng, không ngờ ấy đồng ý ngay lập tức.

Điều này tôi hoàn toàn bất ngờ.

Cô ấy lại đồng ý dễ dàng như .

Những lời chuẩn bị để thuyết phục ấy đều bị tôi nuốt trở lại.

Thật lòng mà , hè này tôi vốn định ở nhà nghỉ ngơi, bố tôi lại âm thầm đăng ký cho tôi học lái xe. Còn bảo nếu hè này không thi đỗ thì học phí phải tự lo.

3

Thi bằng lái xe là một chuyện, bị cháy nắng lại là chuyện khác.

, hầu như tôi luôn tránh mặt Giang Dương, không muốn ấy thấy bộ dạng đen nhẻm của mình.

Cuối cùng, tôi cũng thi đỗ bằng lái, da đã đen đi không ít. Vất vả lắm mới dưỡng trắng chút ít, lại bị cũ trong đội huấn luyện gọi ra ngoài thảo luận vấn đề.

Ngày họ ở nhà xem thư , tôi vừa về từ bên ngoài, đúng lúc nghe câu đó và thấy một phong thư quen thuộc.

Đó là thư của Giang Dương, viết vào ngày đầu tiên lớp 12, không ký tên.

Khi thấy nét chữ quen thuộc ấy, tôi thừa nhận đã có một khoảnh khắc hoảng loạn. Tôi muốn cầm bút viết thư trả lời, nghĩ lại việc ấy không để tên thật.

Không để lại tên, chẳng phải là vì không muốn nhận hồi âm sao?

Vậy nên tôi đành đặt bút xuống, cất lá thư đi.

Tôi nhớ rõ mình đã để bức thư đó dưới gối, không biết từ lúc nào nó lại rơi vào thùng thư .

Tôi muốn thử dò xét suy nghĩ của Giang Dương, nên cố ý khen bức thư đó viết rất hay. Cô ấy có vẻ rất lo lắng, nhất quyết không thừa nhận.

Thế nên tôi đành dùng chiến thuật “nước ấm luộc ếch,” nghĩ rằng nếu tiếp nhiều hơn, tôi sẽ hiểu tâm ý của ấy.

Sau đó, tôi đã viết một bức thư . Phải thức mấy đêm, viết hỏng mấy chục tờ giấy, mới chọn một tờ mà chữ trông đỡ xấu nhất.

Lúc ấy tôi hối hận vì hồi bé không chăm luyện chữ.

Ngày Giang Dương kết thúc việc dạy kèm, tôi có trận đấu nên chỉ có thể nhờ Mạnh Niên Niên đưa thư giúp. Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà tôi vẫn không nhận phản hồi từ ấy.

Tôi cứ nghĩ ấy chưa đọc, nào ngờ ấy lại có thể bàn luận với tôi về nội dung trong sách. Có lẽ, ấy không muốn từ chối thẳng thừng mà chỉ đang tạo cho tôi một lối thoát.

4

Nhưng bè tôi , theo đuổi con là phải mặt dày. Làm sao chỉ vì một bức thư không có hồi âm mà đã bỏ cuộc?

Tôi thấy cũng đúng. Vừa hay, sắp khai giảng rồi. Tôi quyết định đi sớm một ngày, nghĩ rằng sau khi sắp xếp xong hành lý, có thể đến đón ấy.

Không ngờ lại gặp ở sân bay cái người sẽ đi trước vài ngày.

Đồ nhóc vô tâm.

Khi xuống máy bay, tâm trạng tôi rất tệ. Vậy mà lơ là một chút, ấy đã đi mất.

Vào thời gian đầu năm học, công việc ở trường rất nhiều, tôi hầu như không có thời gian gặp Giang Dương.

Đến lúc rảnh rỗi, tôi mới nghe mấy tin đồn nhảm trong trường và nhận lời giải thích của ấy.

“Ai cần em giải thích chứ? Anh còn ước gì mọi người đều em là người thầm thương không thể với tới!”

Với tinh thần “theo đuổi con phải thường xuyên xuất hiện trước mặt,” tôi bắt đầu lịch trình đi học ké và dĩ nhiên cũng nhân tiện tạo chút “sự hiện diện” trong lòng mọi người.

Ban đầu tôi nghĩ chắc ai cũng đoán ra mối quan hệ giữa tôi và Giang Dương. Ai ngờ, mấy người “tốt bụng” lại giúp tôi phủ nhận!

Tìm hiểu ra thì hóa ra là do mấy người cùng phòng của tôi.

Tối về ký túc, tôi lôi bọn họ ra đánh một trận.

Cuối cùng rút ra kết luận: phải tung chiêu lớn thôi, chủ tấn công.

Chiến thuật “nước ấm luộc ếch” không hiệu quả với thẳng thắn như Giang Dương.

Vậy nên, trong buổi họp lớp, tôi đã hỏi rõ mọi chuyện và biết rằng tất cả chỉ là một hiểu lầm. Vì một hiểu lầm, mà chúng tôi đã bỏ lỡ nhau rất lâu, dù cả hai đều thầm thương đối phương. Thật muốn phát điên.

Nhưng may mắn thay, kết cục cuối cùng lại rất tốt đẹp.

(Ngoại truyện 2)

1

Kể từ khi ở bên Mạnh Trì, tôi nhận ra rằng, hóa ra người đứng nhất khối mà có “não đương” thì cũng lợi lắm.

Mỗi lần ra ngoài, ấy luôn đến nhà tôi trước để chờ. Lúc đầu là đi xe đạp hoặc bắt taxi, sau này mua xe rồi thì lái xe đến.

Thỉnh thoảng, tôi lại tìm thấy một bức thư trong túi xách hoặc sách vở. Theo thời gian, thư chất đầy đến mức ký túc xá của tôi không còn chỗ để.

“Giá sách của em toàn là thư của rồi. Viết thêm nữa chắc em không có chỗ để đâu.”

Không biết đang gì bên kia, giọng nghe có vẻ nhỏ.

“Vậy thì vứt bớt đi, dù sao sau này vẫn sẽ viết thêm cho em mà.”

“Không . Đây là của , là kỷ niệm của chúng ta.”

Mạnh Trì thở dài một tiếng, giọng kèm theo ý :

“Giang Dương, hóa ra của chúng ta chỉ có thể biểu đạt qua thư của à? Anh nghĩ hành của bình thường cũng thể hiện rõ cảm rồi mà.”

Tôi bật , chỉ cần nghe giọng là tôi đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đầy oán trách của lúc này.

“Vậy chắc là hành của chưa đủ rồi. Nếu không, sao em chỉ cảm nhận cảm của qua thư chứ?”

“Hừm, có lẽ . Nếu em nghĩ thế thì sẽ viết mỗi ngày một bức. Dù sao, vẫn chưa thể bày tỏ hết cảm của mình.”

Tôi ngốc nghếch, Mạnh Trì cũng không ngắt lời tôi.

Đợi tôi chán, mới nhắc đến chuyện chính:

“Hè này về thăm Mạnh Niên Niên không? Dạo này con bé cứ nhắc đến em suốt, bảo rằng chúng ta có thể ở bên nhau là nhờ công lao của nó. Rõ ràng là do nỗ lực mới đúng!”

Mạnh Niên Niên cũng sắp thi lên cấp ba rồi. Nghĩ lại lúc tôi vừa tốt nghiệp cấp ba còn dạy kèm con bé, quả thật đã xảy ra không ít chuyện thú vị.

2

“Được thôi. Đến lúc đó em mang chút đồ ăn ngon về cho nó. Con bé bây giờ học hành thế nào rồi?”

“Hai năm nay cứ như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, điểm số tăng vùn vụt. Nhưng dù sao vẫn không vượt qua . Nhưng mà, vào một trường cấp ba tốt thì không thành vấn đề.”

Tôi vừa vừa mắng Mạnh Trì thật tự phụ.

Nghỉ hè, tôi về quê cùng Mạnh Trì, còn hẹn đi gặp Mạnh Niên Niên. Hai năm trôi qua, bé đã trưởng thành hơn nhiều, không còn mang danh “mỹ nhân ngốc nghếch” nữa.

Bây giờ con bé thực sự là một tài nữ đúng nghĩa.

Đặc biệt là môn Ngữ văn, bài viết của nó hay đến mức tôi đọc mà cũng phải nể phục.

Sau bữa cơm, trên đường về nhà, tôi ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy suy tư.

“Nhà có phải có gen di truyền viết văn giỏi không? Bài của Niên Niên hay thật, em cảm thấy bây giờ mình viết còn chẳng bằng nó.”

“Nhưng ở những phương diện khác, chắc chắn em giỏi hơn con bé. Con bé ấy, dựa vào việc viết văn giỏi mà còn dám sửa lỗi trong thư của nam. Làm cậu nhóc đó khóc ngay tại chỗ.”

Tôi bất ngờ. Xem ra dù điểm số tăng vọt, EQ của Mạnh Niên Niên vẫn hơi thiếu sót.

“Con bé đúng là lợi . Thế còn thì sao?”

Tôi nheo mắt .

“Thế nào là sao?”

“Anh hồi đó nhận nhiều thư như , có đọc từng bức một không?”

Mạnh Trì dừng xe dưới nhà tôi, quay sang tôi.

“Trước cấp ba thì có, từ khi lên cấp ba chỉ đọc một bức. Chính là bức thư thiếu cảm của em.”

“Anh ! Em thấy bức đó em viết lắm rồi, còn hơn cả bài văn của em.”

Mạnh Trì xuống xe, lấy quà chuẩn bị cho mẹ tôi từ ghế sau, trên môi vẫn giữ nụ .

“Ừ thì, đúng là hơn văn của em. Nhưng chỉ hơn chút xíu thôi.”

“Mạnh Trì! Anh muốn chết à? Không thích thì trả lại thư cho em!”

“Không đâu. Sau này còn định giữ lá thư đó bảo vật truyền đời nữa. Anh đóng khung nó rồi, treo ngay trong phòng ngủ của .”

Tôi chạy mệt, đứng cách một đoạn, đầy cảm thán.

May mà, may mà cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên nhau. Nếu không, sao có thể quên đi một chàng trai hoàn hảo đến như thế đã bước vào cuộc đời tôi?

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...