17
Mạnh Trì: “Thế mà em còn dẫn bố mẹ đi nữa.”
Tôi: “Vì em vẫn là trẻ con, không phục à? Không phục thì đi chuyện với bố mẹ em.”
Mạnh Trì: “…”
Mạnh Trì: “Em thật sự đọc cuốn sách đó chưa?”
Tôi: “Tất nhiên, nếu không thì nghĩ mấy nhận xét của em từ đâu mà ra?”
Mạnh Trì: “Được rồi, hiểu ý em rồi.”
Câu của ấy khiến tôi không hiểu gì cả, rõ ràng cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự tò mò của tôi. Tôi chỉ nhắn lại một câu “Ngủ đây” rồi chìm vào giấc mơ.
Sau đó, thời gian của tôi đều dành cho việc chuẩn bị khai giảng và tham gia huấn luyện quân sự.
Trong lúc này, Mạnh Trì lại một lần nữa nổi tiếng khắp trường.
Thậm chí, các xung quanh tôi cũng không ngừng bàn tán về chàng trai vừa đẹp trai, vừa học giỏi này.
Nhắc đến ấy, chẳng khác nào nhắc đến tôi.
Dù gì thì tên của tôi và ấy thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong danh sách hạng nhất, hạng nhì.
“Giang Dương, cậu thật sự không quen ấy sao?”
Tôi bức ảnh trên điện thoại và thành thật : “Có quen, không thân. Cả ba năm cấp ba bọn tớ hầu như chẳng chuyện với nhau.”
“Thật tiếc ghê. Hai người trông rất đẹp đôi, nhất là khi mặc đồng phục chụp ảnh, cứ như cặp đôi trong mấy câu chuyện học đường mà bọn mình hay đọc .”
Câu này ở cấp ba chưa từng ai , lên đại học rồi lại có không ít người .
Nhưng giữa chúng tôi thật sự là không thể.
“Anh ấy có người mình thích rồi, nên không có khả năng gì đâu.”
Câu này tôi chỉ thuận miệng , sau khi đến tai tôi lần nữa, câu chuyện đã bị biến tấu.
Rằng nam thần mới nổi của trường có một mối đơn phương không thành, thậm chí còn thức đêm viết thư cho người ta, ấy lại chẳng có phản hồi nào.
18
Nghe thật nực , lại chẳng sai chút nào.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy cần phải giải thích rằng chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Nhờ việc giải thích này, tôi và Mạnh Trì lại có nhiều cơ hội liên lạc hơn. Lý do là ấy muốn dự vài buổi học của bọn tôi để “tu dưỡng tinh thần.”
Nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, tôi bất lực : “Học đại số cao cấp thì có gì mà tu dưỡng tinh thần?”
Mạnh Trì tháo mũ, xoa đầu mình một cách tùy tiện.
“Anh thích nghe đại số cao cấp thì sao nào?”
Được thôi, dù sao tôi cũng không quản ấy, tôi có thể tránh xa.
Cầm sách di chuyển sang chỗ khác, ai ngờ Mạnh Trì cũng dịch theo. Hành quá lớn của ấy khiến các ngồi trước quay lại , tôi ngượng chín mặt.
Thật đúng là “mất cả chì lẫn chài,” thà ngồi yên như ban đầu còn hơn.
Vì ấy thường xuyên đến lớp nghe ké, nên dần dần bè trong ngành của tôi cũng quen biết .
Nhưng điều kỳ lạ là, giữa tôi và ấy chưa từng có tin đồn nào lan ra.
Về sau, tôi mới biết có người bên ngoài giải thích rằng Mạnh Trì đã có người trong lòng, và người đó không phải tôi.
Còn việc ấy thân thiết với tôi chỉ là vì cả hai từng là học hỗ trợ nhau trong học tập.
Hỗ trợ cái quái gì chứ!
Rõ ràng là đối thủ cạnh tranh thì có.
Sau này tôi biết người giúp giải thích chính là cùng phòng của Mạnh Trì – Chu Trì.
Khi về nhà vào kỳ nghỉ đông, tôi lại đi cùng Mạnh Trì, bởi ấy lén lấy thẻ căn cước của tôi để mua vé chung.
Điều này khiến tôi không muốn đi cùng cũng không .
Về nhà, các học cấp ba lại rủ họp lớp. Ai cũng đi nên tôi cũng ngại từ chối, dù thật lòng tôi không muốn tham gia chút nào.
19
Nhưng vì một số lý do cá nhân, tôi đến muộn hơn một chút, lúc tới nơi thì mọi người đã có mặt đầy đủ.
Đứng ngoài cửa phòng bao, tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong. Cảm giác ngại ngùng bất chợt ập đến, khiến tôi lưỡng lự không biết có nên mở cửa bước vào không.
Cuối cùng, tôi vẫn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đẩy cửa vào, và bỗng chốc, căn phòng như bị bấm nút tắt âm thanh.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi.
Đặc biệt là ánh mắt của Mạnh Trì.
“Chào mọi người, tôi đến muộn một chút.”
Ngại ngùng, cực kỳ ngại ngùng.
Có người đẩy nhẹ Mạnh Trì, sau đó ấy đứng dậy, bước thẳng về phía tôi, kéo tôi ra khỏi phòng bao. Được thôi, còn chưa kịp vào hẳn đã bị lôi ra ngoài.
“Mạnh Trì, đang gì thế?”
Anh không gì, chỉ sải bước đi thẳng, kéo tôi đến khu vực cầu thang không có ai.
Cả hai đều thở dốc, không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo len, trông có vẻ rất lạnh.
“Anh lạnh không? Có gì thì mặc áo vào rồi chuyện đi.”
Nói xong, tôi định quay người đi mở cửa, lại bị Mạnh Trì chặn tường.
Anh tôi với vẻ bực bội: “Tôi không nhịn nữa. Tôi không hiểu vì sao em không trả lời lá thư của tôi. Là vì em sợ từ chối sẽ khiến gặp nhau sau này khó xử, hay còn lý do nào khác? Hôm nay tôi muốn hỏi rõ, rốt cuộc em chọn thế nào?”
Mạnh Trì kích đến mức đuôi mắt hơi đỏ lên, còn tôi thì đờ đẫn vì những lời vừa .
“Lá thư gì cơ?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, dần bình tĩnh lại.
“Là lá thư tôi để trong cuốn sách tặng em. Tôi đã thức mấy đêm để viết nó.”
“Không phải viết cho Triệu Chiêu Tĩnh à?”
“Triệu Chiêu Tĩnh là ai?”
“Là ngồi ở bên cạnh, bên cạnh, bên cạnh trong phòng lúc nãy ấy.”
20
“Tôi không nhớ. Nhưng trong đời tôi, bức thư đầu tiên và cũng là duy nhất viết cho em, Giang Dương.”
Tôi hoàn toàn chết lặng. Sau đó kéo Mạnh Trì ngồi lại để cùng nhau xem xét lại mọi chuyện.
Cuối cùng, chúng tôi đi đến kết luận: tôi đã hiểu nhầm.
“Cuộc gọi hôm đó là tôi gọi cho Chu Tưởng. Cậu ấy nhờ tôi gửi đồ cho người cậu ấy thầm thích. Tôi trả lời vì đúng là ấy chưa cho câu trả lời rõ ràng, quà thì ấy đã nhận.”
“Tại sao cậu ấy lại nhờ gửi giúp?”
“Vì lúc đó cậu ấy ở nước ngoài, nghe có người đang theo đuổi ấy, nên đã thức đêm viết một bức thư dài, bảo tôi chép lại. Sau đó nhờ tôi mang món quà mà cậu ấy để nhờ ở chỗ tôi đi gửi.”
Thế là mọi chuyện sáng tỏ, và cũng giải thích tại sao lại xuất hiện bức thư viết bằng nét chữ của Mạnh Trì.
Trên đời đúng là có những sự trùng hợp kỳ lạ đến khó tin.
“Vậy nên, em đã không đọc cuốn sách tôi tặng.”
“Tôi có đọc.”
Câu này tôi không hề dối.
Mạnh Trì tức đến mức đỏ cả mặt.
“Thế tại sao em không thấy lá thư tôi viết? Tôi đã ám chỉ cho em biết bao nhiêu lần.”
“Tôi có đọc, tôi không là đọc cuốn sách tặng. Cuốn sách đó tôi đã mua và đọc từ trước rồi, nên khi hỏi, tôi mới có thể trả lời .”
Mạnh Trì rõ ràng không ngờ đến kết quả này. Anh ngồi xổm xuống bậc cầu thang, trông như mất hết sức sống.
Tôi bước tới, xoa đầu , rồi đổ lỗi không chút thương tiếc:
“Ai bảo bọc thêm lớp giấy gói bên ngoài. Nếu không bọc thì tôi chẳng phải thấy ngay sao?”
Mạnh Trì phản bác bằng giọng nghẹn ngào:
“Ai tặng quà mà không gói giấy chứ!”
21
Được thôi, cũng đúng.
Tôi ngồi xổm bên cạnh, đợi Mạnh Trì bình tĩnh lại. Kết quả, ấy đột nhiên tiến sát lại gần, suýt nữa tôi giật mình ngã ngửa xuống đất.
“Anh gì thế?”
“Giang Dương, biết em cũng viết thư cho , đúng không?”
Tôi lập tức hoảng hốt. Vậy là ấy thật sự đã nhận ra rồi.
“Anh nhận nhiều thư như , mà còn đọc từng bức một sao?”
Mạnh Trì có vẻ hơi tự hào: “Không đâu, không hiểu sao hôm đó lại muốn xem thư của em. Em viết chẳng có chút cảm nào, nét chữ thì là biết ngay của em.”
“Tại sao?”
Mạnh Trì tiến lại gần hơn, trán chạm vào trán tôi, lời gần như chỉ là hơi thở, tôi vẫn nghe rõ ràng.
“Vì đã thầm thích em từ lâu rồi. Anh nhớ em viết văn không giỏi, nhớ nét chữ em rất đẹp, nhớ em là người thuận tay trái nên lúc nào cũng ngồi ở phía bên trong bàn học.”
Tôi không ngờ rằng Mạnh Trì cũng từng âm thầm quan sát tôi. Thì ra trong mối quan hệ này, không chỉ mình tôi là người bỏ ra.
“Vậy… có muốn nhận lời không?”
Tôi không lập tức trả lời: “Đợi em về đọc lá thư của đã, rồi mới quyết định.”
Mạnh Trì đứng dậy, rồi kéo tôi lên theo.
“Được thôi, em cứ đọc thư . Anh viết bằng tất cả cảm thật lòng đấy. Đến lúc đó, học theo mà viết lại cho một lá nhé.”
Tôi đi theo về phía phòng bao.
“Đừng có mơ!”
Về đến nhà, tôi lấy cuốn sách ra, bóc lớp giấy gói bên ngoài.
Bên trong quả nhiên có một bức thư, thậm chí phong bì còn giống y hệt loại tôi từng dùng.
Tôi mở thư ra, đọc từng dòng một. Không biết là do Mạnh Trì viết quá chân thành, hay do tôi dễ , mà nửa sau bức thư, tôi vừa đọc vừa khóc.
Không kìm tiếng khóc, mẹ tôi nghe thấy liền chạy vào.
“Con , có chuyện gì thế? Tâm trạng không tốt à?”
Tôi giơ tờ thư lên, vừa khóc vừa với mẹ: “Mẹ ơi, hóa ra ấy cũng thích con. Bọn con là cảm song phương!”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ cứ tưởng chuyện gì. Vậy thì hãy tận hưởng một mối đẹp đẽ mà cả hai đều dành cho nhau đi nhé!”
Đọc xong lá thư, tôi nhắn tin cho Mạnh Trì.
Tôi: “Đọc xong rồi, miễn cưỡng chấp nhận tấm lòng của . Nhưng chữ xấu quá đấy! Lần sau viết đẹp rồi hẵng gửi nhé!”
Mạnh Trì: “Bây giờ em xuống nhà đi xem pháo hoa với . Viết bao nhiêu thư cũng .”
Tôi chạy ra cửa sổ xuống. Dưới nhà, Mạnh Trì đang vẫy tay với tôi.
Anh ấy hét lên: “Đi xem pháo hoa, đi hẹn hò thôi!”
Tối hôm đó, chúng tôi đã xem một màn pháo hoa đẹp nhất. Chỉ vì bên cạnh tôi có (và bên cạnh có tôi).
【Hết truyện】
Bạn thấy sao?