Thư Tình Đêm Qua – Chương 42

Hành trình của Tống Lê đã bị lùi lại một nửa khi vụ án kết thúc. Hứa Từ đã xin nghỉ hơn một tháng.

Vì không dễ xin nghỉ nên Hứa Từ gộp kỳ nghỉ năm mới và thời gian nghỉ kết hôn một. Phê duyệt ngày nghỉ còn dài hơn dự định.

Tống Lê ban đầu còn lo lắng cậm dục lâu lắm sau khi trở về chắc chắn sẽ đóng đinh trên giường lặp đi lặp lại vài ngày. Nhưng không ngờ sau một đêm đó không muốn nhiều mà tâm vào việc chứng. Mãi đến khi tuyên cáo hoàn toàn chấm dứt. Qua vài ngày nhàn rỗi Tống Lê gần như cũng đã quên, ở bên ngoài chơi điên cuồng mấy ngày.

Hứa Từ tăng ca ở viện kiếm sát trở về muộn có khi rạng sáng hai giờ mới trở về. Tắm rửa xong lên giường đã là đêm khuya.

Tống Lê cũng nghĩ không biết sau khi kết hôn Tống Lê hầu hạ chỉ số thông minh đột nhiên giảm xuống, hoàn toàn quên mất cửa nhà còn có camera theo dõi.

Hứa Từ vừa ra ngoài đua xe với người khác xong tắm rửa rồi lên giường, chui vào chăn giả vờ ngủ. Chừng mười phút sau thì có tiếng Hứa Từ mở cửa.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, giả bộ ngủ say.

Bởi vì về quá muộn, mỗi lần Hứa Từ đều không bật điện sở ảnh hưởng đến . Chỉ tự mình đi nhẹ nhàng vào. Ngẫu nhiên cũng sẽ đụng vào đồ này kia tiếng không lớn ngủ cũng rất tốt.

Nhưng lần này lại bất đèn ngủ ở đầu giường/

Tống Lê hơi lo lắng.

Anh ngồi trên giường đệm bên cạnh lún xuống tiếp theo chăn bị lật ra.

Không biết Hứa Từ ngồi ở mép giường bao lâu Tống Lê mới nghe tiếng

“Mộng xuân hay sao mà mặt hồng như .”

Chết.

Anh vừa như Tống Lê lại nhớ mấy hôm trước Hứa Từ trở về không nhịn đặt trên bàn trang điểm mạnh mẽ . Có vài đêm cũng mơ thấy nó.

Rõ ràng cái gì cũng không , tỉnh lại ga giường đã ướt đẫm. Thật sự là…. Hết sức mất mặt.

Tống Lê nhịn xuống không mở miệng. Hứa Từ dán tai lên ngực , một bàn tay khác chui vào áo , từ từ vuốt ve bộ ngực của

“Ân, hẳn là đúng rồi tim còn đập nhanh như .”

Anh cúi đầu, cách áo ngủ cắn đầu vú đã cứng đội áo ngủ lên vào miệng rất nhanh để lại một vết ẩm ướt.

Cuối cùng không có cách nào giả ngu, hừ ra một tiếng tay đặt trên vai muốn đẩy ra.

“Anh đứng lên…nặng quá”

Hứa Từ đè lại bàn tay lộn xộn của lại, Tống Lê trợn mắt thấy đôi mắt tối sầm của

“Hôm nay em sao ?”

Hứa Từ hỏi bàn tay đặt trên ngực bắt đầu di chuyển xuống dưới xoa xoa chiếc bụng mềm mại của .

ừ, ra cửa mặc áo ngắn bụng vẫn còn lạnh sau này nghỉ lễ đến chắc chắn đau phải nằm trên giường cả ngày.

Anh nhéo mạnh vào eo Tống Lê hừ một tiếng đột nhiên hét lớn

“Em không hề đi đâu đâu.”

Cô chột dạ cúp mắt

“Không thật?”

Hứa Từ đã cởi quần áo của co, tự tay kéo quần lót bên dưới của ra.

“Vậy đêm nay hẳn là tinh lực tràn đầy, chúng ta có thể cả đêm.”

Tống Lê sợ tới mức thất kinh, và Minh Dư ở Bàn Sơn chơi gần một ngày lại chạy đến chợ đêm ăn uống chân gần như sắp hỏng.

“Đừng, đừng đừng”

Hiện giờ không chống đỡ

“’Em sai rồi, em thẳng thắn thừa nhận, em thừa nhận”

Tống Lê thật thà khai

“Hôm nay em ra ngoài chơi”

“Cùng ai”

Tống Lê khẽ cắn môi, thấy thật xin lỗi tốt.

“Minh Dư…”

Hứa Từ không có gì là ngạc nhiên. Thời trung học hai người cũng chơi điên, trưởng thành xong cũng không hề thay đổi.

Ngay nhiên thu liễm thì dịu ngoan điên lên chính là con ngựa đứt cương chạy vài ngày không thấy bóng.

Thịnh Minh Hoài khi không cùng Minh Dư ở một chỗ cũng đã bị nghẹn nhiều lần. Hứa Từ coi như là bình tĩnh.

“Không phải ấy đã đính hôn sắp chụp ảnh cưới sao?”

“Cô ấy phụ nữ đính hôn sau còn nửa bước chân nữa là bước vào nấm mồ hôn nhân, còn một nửa có thể chơi bao nhiêu thì chơi…” cho nên Minh Dư đến thành phố Du tìm đi chơi.

Đến giờ Tống Lê cũng không biết xấu hổ mình và Hứa Từ đã đăng ký kết hôn.

Cô ôm hai má của Hứa Từ trịnh trọng hôn một cái

“Anh yên tâm, nấm mồ của nếu em đã chui vào sẽ không hối hận, đời này kiếp sau kiếp sau nữa em cũng sẽ nằm trong đó”

Đến lúc cũng sẽ dỗ người khác.

Đáng tiếc Hứa Từ không giống Thịnh Minh Hoài dễ dỗ dành, dịu dàng cũng không phải thể nghiệm mới

“Không cần nằm bên trong.”

Hứa Từ một tay đẩy ra giường quần lót đã bị lột ra. Hứa Từ nắm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t đã cương cứng từ trước để giữa hai chân , từng tấc từng tấc xâm nhập đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt mềm mại trong cơ thể , xu thế như chẻ tre.

B/ầ/u n/g/ự/ccăng tròn của Tống Lê bị đấy lên chóp mũi , Hứa Từ ngửu mùi trên đó sau đó chợt va chạm mạnh

“Để cắm vào trong là rồi.”

Đêm nay ngay cả bắp đùi của Tống Lê cũng rời ra. Hứa Từ cắm ở bên trong là tốt rồi, dĩ nhiên là với cả đêm.

Ngày tiếp theo khi tỉnh lại d/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn vẫn chôn trong người . Hứa Từ lấy tay nắm chặt eo , hai người nghiêng người nằm trên giường. Cả người Tống Lê khó chịu muốn rút ra thoát khỏi vòng ôm của chưa kịp rời đi đã bị ôm chặt, tiệu huyệt bị d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của tác đã thức tỉnh lập tức trướng lớn lên gấp đôi

“…”

Rất sợ hãi không biết phải sao.

Quay đầu chống lại ánh mắt của Hứa Từ

Tống Lê

“Hứa Từ…”

Cô sai thật sự rồi. Làm cả đêm Tống Lê đều nghi ngờ tiểu huyệt của mình cũng bị đâm không thể trở lại hình dạng ban đầu. Hứa Từ xoay người đặt dưới người mình chưa d/ư/ơ/n/g v/ậ/t trong tiểu huyệt của lại bắt đầu co giật.

Lúc này còn rất sớm tối qua chưa ngủ bao lâu.

Đàn ông bị đánh thức hơi có chút tức giận vì ngái ngủ không nghiêm trọng có lẽ thấy muốn chạy trốn mới tức giận. Hoặc là vì tiếng gọi mềm mại “Hứa Từ ” của .

Tống Lê gục mặt xuống gối khóc không thành tiếng. Tiếng thở dốc của người đàn ông hòa lẫn tiếng nước dâm mĩ vang vọng trong phòng chất dứt khi không còn chút sức lực nào.

Hứa Từ giúp lau người còn tức giận, dùng hết sức để đá lại bị cầm mắt cá chân hôn hôn

“Ngoan một chút”

Hứa Từ kiên nhẫn

“Những gì với em em phải nhớ kỹ, lần sau sẽ không trừng đơn giản như .”

Tống Lê rất bất mãn

“Nhưng em cũng có quyền lợi ra ngoài chơi, không phải cũng từng đi xe máy sao, trước kia em rủ trốn học cũng không hung ác như

“Anh không phải chuyện này.”

“Hả? Vậy là chuyện gì?”

Không phải là về nhà muộn chứ.

Cái này thì càng lạ hơn. Thịnh Minh Hoài cũng không quản chỉ cần an toàn nhiều lắm là về nhà bị mắng một chút thôi.

Hứa Từ bất đắc dĩ, nắm tay hơi dùng lực một chút, ngón tay áp út của Tống Lê bị nắm đến đau

“Kết hôn xong trên giường phải gọi lão công.”

Tối qua bị sức ép quá độ mỗi chỗ trên người đều có thể thấy dấu vết. Hứa Từ dùng răng cắn dịu dàng lại đủ lực uy hiếp.

“Trước khi kết hôn là thú sau khi kết hôn là nghĩa vụ”

“Tống Lê không quên nghĩa vụ của em”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...