Tạm thời cách chức chỉ để ẩn nấp, để ngừa dư đảng của Niếp Trung Thành vồ Hứa Từ khi biết Tống Lê bị bắt giam ngày hôm sau đã cầu quay trở lại viện kiểm sát phục chức.
Muốn tra án không có chức quyền, loại nghẹn khuất này không ai có thể cảm nhận .
Tối hôm qua thấy Tống Lê qua hành lang không thể đến gần một bước.
Nội dung bản ghi chép thẩm vấn cũng không có gì phức tạp. Tống Lê nhất nhất trả lời từng vấn đề một. Cô có đi tìm Cam Can cũng ra tay đánh ta không dùng dao.
Bao tay là dùng không thể giải thích dấu vết ở trên đó.
Cô hận Cam Can, hi vọng ta chết đi không người.
Thời gian chết và chuyện gặp Cam Can đều có đối chứng kẻ hiềm nghi phủ nhận mình dùng dao gọt hoa quả người.
Tống Lê không dối, không có chứng cứ chứng minh những lời
“Yên tâm, sẽ có người đem quần áo ấm cho ấy, sẽ không ấy bị lạnh”
Trương Trọng Huân với
Hứa Từ
“Tôi phải tham gia vụ án này, tôi muốn tận mắt chứng kiến sự thật”
Tống Lê ở trong phòng tối đợi hơn mười ngày. Lời hẹn về thành phố S mừng năm mới cũng không thể thực hiện . Giống như tất cả tốt đẹp đều tan biến trong nháy mắt.
Khi bị tạm giam Tống Y có đến thăm một lần.
Người đàn ông luôn lạnh lùng khi thấy cũng không nên lời.
Khi Tống Lê ba tuổi thì Tống Y chín tuồi. Câu đầu tiên có thể ra đầy đủ chính là dùng để cãi nhau với .
Làm người nối nghiệp của Tuấn Vĩ trọng trách của rất lớn áp lực cũng lớn. Mỗi ngày phải học rất nhiều thứ không phải lúc nào cũng có thể gặp mặt .
Nhưng thật kỳ lạ, gặp mặt là phải cãi nhau vài câu
“Ở trong này đợi thoải mái sao?’
Tống Y hỏi . Cô gầy đi không ít, chút thịt vất vả lấy lại đã biến mất phần lớn, cằm gọn hơn.
Tống Y không thể không thừa nhận Hứa Từ chăm sóc rất tốt, coi như một đứa bé để chăm sóc. Cơm tự mình nấu, vừa phải dinh dưỡng lại phải ngon.
Trước kia Tống Lê béo hơn thì béo khí sắc không tốt. Từ khi sống cùng Hứa Từ mặt bắt đầu hồng hào.
Không biết Hứa Từ thấy người mình vất vả nuôi béo chỉ vài ngày đã gầy đi như có tức giận hay không.
Tống Lê nửa nửa thật
“Được nhiên rất thoải mái nếu không cũng vào đây để trải nghiệm một chút.”
“A”
Tống Y tức giận đến run lên
Tống Lê hỏi :
“Hứa Từ đâu?”
Đã lâu rồi không đến, còn nhớ thương bát mì lần trước kia. Cô muốn thêm trứng, thêm hành thái, thêm tương ớt chỉ một chút thôi cũng ăn ngon hơn.
Tống Y khó có dịp không móc Hứa Từ trước mặt , trước đây có cơ hội sẽ trào phúng hai câu
“Anh ta bận”
Tống Y
“Tôi sẽ mời luật sư cho em, ở trong này không cần quan tâm đến cái gì cả, ăn no ngủ ngon là .”
Cô
“Anh nghĩ em là lợn sao?”
Ở trong trại tạm giam, chỉ lo ăn uông ngủ nghỉ, không cần nghĩ gì.
Tống Y
“Anh hi vọng em có thể là heo, cái gì cũng ngốc một chút, không tìm một người đàn ông khiến tôi thấy xấu hổ về bản thân mình để sống chung.”
“Cái gì?”
“Không có gì”
Sắp hết thời gian Tống Y còn có việc, không thể ở lại đây lâu quá. Tống Lê đứng dậy đi hai bước rồi dừng lại
“Tống Lê ’
Trong lòng Tống Y rối rắm giãy dụa sau một hồi vẫn nhịn không quay đầu lại :
“Nếu có thể sau khi trở về hãy đến thư phòng của Hứa Từ tra lịch trình du lịch của ấy.”
Tống Lê khó hiểu
Tống Y
“Yêu cũng giống như phạm tội, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Hứa Từ sẽ tìm hung thủ, em cũng thế.”
Nói xong câu đó đi về.
Trong thời gian này Tống Lê thường thường bị gọi ra thẩm vấn, gặp mặt với luật sư, thi thoảng Nhạc Phong cũng đến.
“Kiểm sát trưởng Hứa đã phục chức”
Nhạc Phong với
“Anh ấy và sư phụ của tôi đang điều tra vụ án của ”
Tống Lê không nghĩ sẽ nhanh như .
“Không phải ấy đang bị xử tạm thời cách chức sao?’
“Đi câu lạc bộ đêm là một trong những hành trong kế hoạch án, đã báo cáo xong. Tạm thời cách chức bởi vì Niếp Trung Thành kết bè kết cánh còn chưa bắt hết phải qua mặt họ”
Biết không việc gì là tốt rồi. Tống Lê không hỏi thêm câu nào.
Nhạc Phong cũng thấy lạ. Người bình thường bị tạm giao đã hỏng mất từ lâu, mặc kệ có phải hung thủ hay không cũng không thể bình tĩnh từ đầu đến cuối như .
Không trang điểm khuôn mặt vẫn xinh đẹp như hơi thiếu sức sống, thấy chính là một khuôn mặt ưa .
Rõ ràng một đại tiểu thư không dễ chọc lúc này lại bình tĩnh thanh thản giống như một thục nữ, thản nhiên tự đắc trong trại tạm giam.
Nhạc Phong tò mò sao bình tĩnh ổn định như .
“Cô không sợ bọn họ tra ra manh mối càng bất lợi hơn đối với sao? Còn một tuần nữa phiên tòa đã bắt đầu, không có cơ hội xoay người, sẽ bị phán tù”
Hoặc là chung thân hoặc là tử hình đều có thể.
Cô còn trẻ như , đối mặt với việc đao treo bên cổ cũng không hoảng, thậm chí có cảm giác đang vươn cổ chờ lưỡi dao cắt sâu hơn.
Tống Lê nghĩ ta sao biết đã ở trong căn phòng như vô số lần. Trong bao nhiêu lần như thế không khác gì tử vong.
“Nếu Hứa Từ tự phán tôi có tôi, chết trong tay ấy thì thế nào?”
Cô thản nhiên , vẻ mặt khinh miệt
“Anh có thể cảm giác sống chết không phân biệt sao?”
Cũng chính lúc này Nhạc Phong tin thật sự bị trầm cảm.
Anh ta đóng cửa đi ra ngoài không tiếng lắc đầu với người phụ nữ đứng đối diện.
Vẫn không hỏi ra cái gì như trước đây. Mỗi lần giả vờ đến gần cho gỡ phòng bị của mình vẫn không để lộ bất kỳ một tin tức nào.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Tống Lê cảm thấy thời gian đúng là cho người ta kinh hãi. Nếu mỗi người có thể sống trung bình 85 tuổi, giảm đi 15 tuổi mối đầu ngây thờ 35 tuổi không có tuyệt vọng. Tình dài nhất cũng chỉ có 20 năm ngắn ngủi.
Trong hai mươi năm ai cũng mong chờ kia, chín năm đã chiếm mất một nửa. Cô dùng một nửa thời gian để trốn tránh của Hứa Từ. Tống Lê không phải kẻ ngốc khi Tống Y câu kia đã nghĩ ra. Vì sao ở Matxcova chín năm kia không gặp mưa. Không phải Matxcova không mưa cũng không phải trí nhớ của tốt mỗi lần ra ngoài đều nhớ mang to mà bởi vì Hứa Từ ngàn dặm xa xôi đến Matxcova.
Trước kia nghĩ mình may mắn, mỗi lần đều có thể gặp một chiếc ô không ai cần. Ra cửa cũng sẽ gặp người tốt giúp che ô hoặc là có thừa chiếc ô đưa cho .
Nhiều năm như có cảm giác như trong nháy mắt chỉ cần Tống Lê quay đầu lại có thể thấy khi chưa kịp giấu mình xong, không hề quay đầu lại.
Nhưng Tống Lê không thể không thừa nhận may mắn mới gặp Hứa Từ. Thành phố S lớn như , trong đêm tối nhiều ngõ nhỏ như cố lại va vào ….
Ở đây điều kiện không có gì là tốt. Buổi tối luôn bị tỉnh lại tứ phía đều là bức tường trần trụi chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ lộ ra ánh sáng đêm. Đêm nay hình như trời mưa, tiếng mưa rơi tí tách đập vào cửa sổ. Cô bị vô số cảnh tượng trong mơ tra tấn tính dậy, bên cạnh trống vắng đến đáng sợ. Trong bóng đêm Tống Lê cúi đầu khóc thảm
“Hứa Từ, đưa em về nhà đi….”
Bạn thấy sao?