Khi Tống Lê trang điểm Hứa Từ nghe điện thoại ở ban công. Chỗ Trương Trọng Huân hành thuận lợi, Nhiếp Trung Thành hiện giờ đã bị bắt giam, vật chứng cũng đã lấy .
Hiện giờ viện kiểm sát bận rộn không thôi. Hứa Từ bị tạm thời cách chức lại khiến thanh nhàn.
Trương Trọng Huân mặc dù đang móc trên thực tế cũng đang lo lắng.
“Cáo già giấu sâu, hiện giờ xử lý xong việc này cậu có thể phục chức, chỉ cần chờ một chút.”
“tôi không vội.”
Không ai chê thời gian nghỉ ngơi nhiều. Bên trong phòng thay quần áo tĩnh lớn, Tống Lê gào to lên hẳn là phát hiện dấu vết trên người mình nên tức giận gọi tên .
Giọng lớn đến mức Trương Trọng Huân còn nghe
“Bà xã cậu đang mắng cậu?”
“Hẳn là .”
Hứa Từ lắc lắc đầu
“Tôi lại cho ấy tức giận, đợi lát nữa ấy lại hò hét.”
Hứa Từ cúp điện thoại, đến phòng thay quần áo xem , trợ lý và nhân viên trang điểm đều đang có vẻ khó xử
Anh vừa mới bước vào đã bị một chiếc váy ném lên mặt. Tống Lê tức giận đến phát run, Hứa Từ chậm rãi nhặt lại váy sau đó đi qua ôm eo . Cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, nhỏ nhẹ dỗ dành
“Làm sao ?”
“Anh chuyện tốt đi.”
Trên người đều là dấu hôn của , ngực và sau lưng thì không thể nổi, thành mảng rất bắt mắt.
Đêm nay phải đi trên thảm hồng, lễ phục đều là nhà đầu tư cung cấp, không thể tự mình lựa chọn.
Đêm nay phải mặc váy lệch vai màu đỏ rượu, lại là váy xe tà cao, lộ ra rất nhiều da thịt, dấu hôn căn bản không che .
Nhân viên hóa trang cũng không biết gì, cúi đầu không dám hé răng.
Hứa Từ nhỏ giọng dỗ dành.
“Anh sai rồi.”
“Kem che khuyết điểm cũng không đủ dùng”
“Anh mua cho em”
“Thời gian không kịp, hơn nữa nhỡ bị bong thì sao”
“Vậy thì mua loại không trôi, dùng xong sẽ tăng lên hiệu quả của trang điểm.”
“Cái này cũng biết?”
Tống Lê kinh ngạc, nghĩ đến việc Hứa Từ là một thẳng nam.
Vừa rồi tức giận, tóc đã xong giờ hơi loạn, Hứa Từ e hèm một tiếng đồng thời vén lên cho
“Anh có tìm hiểu một chút.’
Thật ra cũng không phải vấn đề che khuyết điểm. Da Tống Lê trắng, không cần dùng che khuyết điểm nhiều, dùng màu sáng nhất cũng không bằng da thật. Cho nên phải dùng toàn thân.
Tống Lê tức giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, lập tức ngồi lại bàn trang điểm. Hứa Từ ngồi bên cạnh chờ cũng không để ý.
Chiếc váy đỏ kia tự tay mặc vào cho .
“Sau này đừng chuyện xấu nữa.”
Tay lướt qua làn da trần của , Tống Lê cảm giác tê dại, những hình ảnh điên cuồng hôm đó xuất hiện trong đầu , sợ Hứa Từ đột nhiên lại biến thành sói.
Hứa Từ nghiên cứu xem che ngực dùng như nào, khi kéo khóa kéo cho cúi đầu hôn lên gáy
“Yên tâm, có thể nhịn ba ngày không vào em.”
“Thật sự?”
“Điều kiện đầu tiên là em không quyến rũ .”
Tống Lê xoay người ôm cổ
“Thế nào thì tính là quyến rũ ?”
Mái tóc dài của Tống Lê uốn thành những lọn sóng to, khuôn mặt hóa trang tinh tế, cặp môi đỏ mọng rất hợp với chiếc váy. Quyến rũ và gợi cảm.
Hứa Từ không nhịn hôn nhẹ lên cặp môi đỏ mọng của một chút, khi rời đi trên môi mang theo chút son môi của
“Như cũng coi là quyến rũ.”
Tống Lê trong lòng vui lại lườm một cái
“Em chưa hề cái gì đâu”
Thời gian không còn nhiều, Tống Lê trang điểm xong phải đi. Cũng may không phải hoạt gì lớn, trình tự đi có thể thay đổi, muộn vài phút cũng không việc gì.
Hứa Từ còn chưa từng thấy đi trên thảm đỏ, trước đây ở viện kiểm sát thường nghe mấy người tiểu phan về , eo và mông của Tống Lê mặc vào váy bó sát đi trên thảm đỏ nhất định sẽ rất đẹp.
Hiện giờ mới đi vài bước về phía trước Hứa Từ có thể ngửi thấy mùi váy của .
“Nhìn thích như ?”
Ra ngoài cửa lạnh nên Tống Lê khoác chiếc áo lông dày để giữ ấm. Trên xe có điều hòa trợ lý giúp thay chiếc áo khoác mỏng hơn.
Hứa Từ hôm nay có thể cùng đến chỗ chưa đến cũng đã không rời mắt khỏi .
“Ừ”
“Lát nữa trên thảm đỏ còn đẹp hơn.”
Tống Lê vui vẻ tựa vào vai
“Anh chưa từng thấy. Lát nữa em bảo chị Nhã tìm cho một chỗ ngồi trong đó. Phóng viên chụp ảnh khó giúp em chụp nhiều một chút, tốt nhất là chụp hết lại. Biết không?”
Hứa Từ gật đầu
“Biết.’
“Nhớ kỹ, phải chút đẹp chút về nhà em sẽ kiểm tra.”
“Được.”
Anh chiều vuốt ve bàn tay , suốt đường đi đều rất nghe lời.
Tống Lê véo véo ngón tay tính
Chỉ còn năm ngày nữa là đến lễ mừng năm mới.
“Hứa Từ, lễ mừng năm mới chúng ta về thành phố S đi. Ba mẹ đều ở thành phố S, hơn nữa Minh Dư đính hôn với Thịnh Minh Hoài chúng ta không dự, năm nay trở về gặp mặt đi.”
Tống Lê thân thiết với minh Dư. Ngoài , người đi Maxcova thường xuyên thứ hai là Minh Dư.
Nhưng khi Minh Dư đính hôn Tống Lê vừa đổi bác sĩ không thể trở về. Minh Dư cũng chỉ gửi video cho . Chưa kết hôn có lẽ muốn chờ về.
Hứa Từ cầm tay
“Được.”
Sườn mặt của người đàn ông gần như hoàn mỹ. Mười tháng gặp lại, vẻ mặt lạnh lùng đã thêm vào không ít sự nhu và ấm áp.
Mặc dù hôm nay rất nghe lời hình như không vui vẻ lắm.
Tống Lê ngửa đầu hôn một chút.
“Không sao, chờ chuyện của Niếp Trung Thành giải quyết xong không nghĩ phục chức chúng ta sẽ định cư ở thành phố S, không quay lại nữa”
Hứa Từ bật
“Vậy quán trà của em thì sao? Không mở cửa?”
“A… không em cũng quên mất, có thể sẽ đóng cửa. Chờ hoạt chấm dứt em gọi điện hỏi Trần Vũ Phồn một chút”
Cô vô tâm không phổi, giống như ngoài Hứa Từ những việc khác không quan tâm.
Nghe Vũ Thư quán là tâm huyết dâng trào muốn mở mặc dù không kiếm tiền đặc biệt có ý nghĩa, không có khả năng mặc kệ nó.
Sau khi đến nơi Hứa Từ cầm thẻ đứng phía sau chờ , trong hiện trường đều toàn phóng viên muốn trà trộn vào chụp ảnh giúp cũng khó.
Tống Lê đi giày cao gót đau chân, thời tiết lạnh mặc dù bên trong có điều hoa chỉ mặc chút quần áo như cũng không đủ.
Hứa Từ đứng phía sau giúp cầm áo khoác và giày bệt tiện để sau khi kết thúc có thể thay giày cao gót.
Nhưng không ai nghĩ những ngày yên bình này rất nhanh bị vỡ.
Trương Trọng Huân là người đầu tiên gọi điện cho . Chuyện của Niếp Trung Thành trên cơ bản đã trần ai lạc định chỉ chờ cơ quan thẩm tra khởi tố.
Chuyện này bọn họ bí mật tra xét một tháng mới hoàn toàn thu chứng cứ. Sợ đến thời điểm mấu chốt có thay đổi đột biến cho nên Trương Trọng Huân gọi đến Hứa Từ cũng căng thẳng.
Nhưng chuyện đối phương không phải chuyện này, cũng có liên quan đến Niếp Trung Thành là chuyện của Cam Can cháu ông ta.
Trương Trọng Huân
“Cam Can chết rồi”
Bốn chữ này như bom ném đến.
Hứa Từ nắm chặt điện thoại.
Trương Trọng Huân giải thích với sáng nay mới phát hiện thi thể của y. Chét do đao, thi thể bị ném vào bãi rác cách thành phố mấy km.
“Nhưng hiện trường vụ án là ở khu vực Hà Tây, ở đó chúng tôi nhặt một chiếc bao tay da”
“Theo dấu vân tay trên đó chủ nhân của găng tay là Tống Lê. Theo dõi trên ddoanjd dường đó cũng chứng thực đêm đó quả thực ấy có xuất hiện ở đó.’
Trương Trọng Huân
“Hứa Từ, người của chúng tôi đã qua đó, tôi hi vọng phối hợp một chút….’
Trương Trọng Huân ra những lời này không phải sợ Hứa Từ chống đối lại lệnh bắt mà bởi vì khi bọn họ vừa biết chuyện này cũng đã có người đưa tin tức lên mạng. Hiện giờ hiện trường hoạt trong ngoài đều là phóng viên, thảm đỏ đã trải, đèn cameras sáng liên tục khiến người ta đau mắt.
Cảnh sát còn chưa đến, phóng viên đã vây xung quanh hiện trường chật như nêm cối hiện trường hỗn loạn.
Tống Lê trợ lý dấu ở lối đi phía sau, mở internet trên di ra tất cả đều là dư luận không tốt.
Trợ lý luôn xử sự trầm ổn rơi vào huống này cũng khó có thể giữ bình tĩnh .
Làm nghệ sĩ không sợ bị đồn chuyện xấu, hay bại hoại đạo đức chung quy không thể liên quan đến pháp luật.
Một khi trên người có án mạng chỉ sợ khó có thể xoay người.
“Đi theo đường này có thang máy”
Trợ lý với
Cô cố gắng bảo trì trấn định
“Có thang máy thì sao?”
Tống Lê khinh thường
“Phía dưới có phóng viên”
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo vẫn xinh đẹp như trước chỉ là ánh mắt không có hồn. Thật ra đa số thời điểm đều như , ánh mắt u buồn lạnh lùng như ngày mưa chỉ có thấy Hứa Từ mới trở nên sinh có sức sống.
Ánh mắt này của Tống Lê trợ lý gặp qua nhiều lần, trong lúc này ấy cũng không hiểu có lo lắng vì việc này không.
Có lẽ cũng có chút để ý
“Nhưng phía dưới có cảnh sát”
Trợ lý thấp giọng
“Bọn họ đến đón .”
Chuyện không Tống Lê sẽ không sợ hãi. Cô chỉ không rõ vì sao đêm nay nhiều người như , ồn ào như . Không đi thảm đỏ không vấn đề này chỉ là Hứa Từ vẫn đang chờ ở hậu trường
Tống Lê
“Tôi không đi.’
“Cô Tống’
Trợ lý nhướng mày. Không khí lập tức trở nên giằng co. thời gian vốn đã vội vàng, phóng viên căn bản không ngăn bao lâu.
Chờ những người đó như ong vỡ tổ nhảy về phía này sự càng khó giải quyết.
“Hiện giờ không phải thời điểm bốc đồng phối hợp điều tra mới có thể giải thoát khỏi những hiềm nghi.”
Cô ta chậm, muốn thuyết phục
“Cảnh sát cũng chỉ đưa về lấy lời khai cũng không phải bắt bớ”
“Vậy thì sao?”
Ánh mắt Tống Lê đột nhiên đỏ lên
“ người chết là Cam Can”
Cô trợ lý, hơi kích
“Ai chết đều không liên quan đến tôi người chết lại là Cam Can. Cô hẳn biết không ai muốn ta chết bằng tôi.”
Trợ lý im lặng thật lâu.
Bên ngoài hành lang thật ồn ào, từ xa xa vang lên tiếng còi xe của cảnh sát.
Không khí vắng lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Từng giọt từng giọt nước mắt của Tống Lê rơi xuống, cúi xuống ổn định cảm , mới lạnh lùng
“Tôi sẽ không đi’
Ánh mắt quật cường mang theo sự kiêu căng. Thang máy đã đến trước mặt, chỉ cách vài bước
“tôi sẽ không để việc này giống như róc thịt bị người ta lấy ra để chất vấn.”
Tống Lê đứng im tại chỗ như là một cây xanh bị héo rũ đứng trong gió
“Tôi không muốn mình bị nhốt trong căn phòng không có cửa sổ, nhớ lại những hình ảnh về gương mặt buồn nôn của kẻ khác.’
Bạn thấy sao?