Khi Tống Lê mở cửa đi vào giày cao gót đã bị hỏng, cờ lê kia quả thực là vô dụng, thật ra chất lượng cửa không tồi.
Bên trong mùi hương nồng nặc, là mùi nước hoa rẻ tiền.
Ánh đèn sân khấu tỏ ra ánh sáng màu tím sẫm xen màu hồng mờ ảo.
Chỉ mặt bàn hỗn loạn trước mặt cũng khiến người ta cảm giác quyến rũ vô cùng chưa kể còn có tiếng thở dốc.
Khi chưa vén rèm lên, Tống Lê còn muốn dùng cơ lê để chấm dứt tiếng kêu của khi đi vào phía trong mới phát hiện ra bên trong chỉ có một mình Hứa Từ.
Người đàn ông chật vật quỳ trên mặt đất, cánh tay đặt trên sô pha nổi đầy gân xanh.
Anh quay lưng về phía cửa, lại cúi đầu Tống Lê chỉ có thể thấy gáy và và lưng cùng với chiếc thắt lưng bị lộ ra vì áo sơmi bị kéo lên cao.
Cà vạt, thắt lưng, áo khoác…. Tất cả đều bị người khác kéo ném xuống thảm.
Đôi tay của người đàn ông khó có thể ức chế cùng với tác thở dốc biến rất lớn, nhanh, giống như càng khó đề phòng.
Phía sau có vài người theo vào, khi Tống Lê thấy rõ đang gì xoay người bảo bọn họ cút đi.
Cửa bị đá văng, không khóa. Hứa Từ nghe tiếng phía sau nên quay người lại, trên trán đều ướt nhẹp mồ hôi khuôn mặt trắng nõn ửng hồng khác thường, trong mắt không có t/ì/n/h d/ụ/c mà tràn đầy đều là sự đau khổ và tức giận, lạnh như băng.
“Tống Lê?” hơi bất ngờ khi người đến đây là lại cảm thấy may mắn.
Vừa rồi Niếp Trung Thành đưa hai người vào Hứa Từ đều ném ra ngoài, đã đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ.
Di bị lấy đi, mỗi một giây ở đây đều đang dày vò rất khổ sở lại không thể tùy tiện đi ra khỏi căn phòng này.
Hứa Từ xoay người ngồi tựa vào sô pha, hai chân đỡ trên mặt đất, cổ áo lộn xộn lộ ra một mảng ngực. Góc độ này khiến cho tác của lộ rõ.
Tống Lê thấy nắm vật thô dài phía dưới của mình di chuyển, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của đã nghẹn đỏ thành màu đồng.
Trên mu bàn tay và quần âu có nhiều t/i/n/h d/ị/c/h hình như vẫn chưa cảm thấy đủ.
Anh thống khổ ẩn nhận, thấy người đến là vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng khuyên
“… Em mau đi đi.”
Tống Lê quả thực muốn mắng người, giờ rời đi chẳng lẽ để tự đứt của mình sao?
“Hứa Từ!”
“Anh không .”
Anh , hơi thở mà thở ra đã sắp đốt thành tro.
“Giờ rất nguy hiểm, em ở đây không thể nhẫn .”
Ngay khi ngửi thấy hơi thở của đã không nhẫn , nếu lại gần hơn nữa sẽ phát điên.
Đồ mà Niếp Trung Thành ra quả thật là lợi , chỉ không cẩn thận uống một ngụm đã biến thành như thế này.
Mắt Hứa Từ đã đỏ lên, Tống Lê hít sâu một hơi
“Anh thật sự muốn em đi?”
Hứa Từ thấy dứt khoát ném cờ lê sang một bên sau đó bắt đầu cởi áo khoác. Bên trong mặc một chiếc sơmi váy.
Tống Lê
“Ba giây, suy nghĩ một chút đi.”
Thật ra không vội một giây nào Hứa Từ cũng không chờ một giây nào.
Xoay người cơ thể nóng bỏng của Hứa Từ đã mạnh mẽ lao về phía .
Anh tiến lên nắm lấy cổ tay của , đặt trên tường, chân mạnh mẽ tách hai chân của ra.
Bộ ngực mềm mại bị đụng chạm đau đến mức chảy nước mắt. Hứa Từ cúi đầu cắn lớp quần áo trên vài , thẳng lưng đâm vào . Hứa Từ cảm giác lúc này đang tự thiêu đốt lý trí của mình.
“Có lo lắng không?”
Bàn tay Hứa Từ rất nóng, cách lớp quần áo Tống Lê cũng có thể cảm nhận eo mình nóng rực.
Cô học theo hỏi lạiu
“Có lo lắng không?”
Bốn chữ giống nhau ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, khi vào mắt Hứa Từ hoàn toàn không khắc chế nữa.
Tống Lê nghe tiếng vải bị xé rách, lưng trơn bóng lộ ra trong không khí.
Hình như mỗi lần Hứa Từ đều rất thích phần da thịt phía sau lưng , khi không thường lấy tay xoa bóp khi thì mê luyến hôn và liếm mút thậm chí dùng răng nanh để cắn.
Lúc này dùng đầu lưỡi hôn phía sau của , làn da trắng nõn lưu lại vết nước bọt rõ ràng, tác trên tay cũng theo hơi thở dồn dập mà lực tăng càng lúc càng lớn.
Tống Lê mơ màng Hứa Từ đột nhiên thô bạo kéo quần lót của xuống, bị vuốt ve bằng bàn tay nóng rực sợ hãi phát run
“Em sợ không?”
Hơi thở ấm áp gợi cảm phun về phía , Hứa Từ cắn cắn tai hỏi.
Da đầu Tống Lê căng thẳng, tay đưa chạm vào d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của , d/ư/ơ/n/g v/ậ/t cương cực cực đại nằm trong lòng bàn tay chui qua ngón tay chạm vào môi â/m đ/ạ/o của . Va chạm khiến cả người tê rần, hai chân run rẩy.
Tiểu huyệt của đã lầy lội một mảnh không cần cúi đầu cũng đã biết đùi bị ma xát đỏ một mảng lớn.
Không đợi trả lời Hứa Từ đã đặt hai tay lên tường sau đó mạnh mẽ đưa d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vào trong người .
“Sợ cũng không còn kịp nữa rồi, Tống Lê.”
Là ở lại không muốn đi. Hứa Từ vừa mới cắm vào đã bị bao quanh kẹp chặt cảm mềm mại khác hẳn việc tự dùng tay, lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào giãn ra. Hơi thở cũng hỗn độn giống như lý trí.
Lúc này chỉ muốn hung hăng với .
Tống Lê như bị người ta đóng đinh trên tường. Mặt và bụng đều dán chặt trên mặt tường lạnh cứng sau lưng là một mảnh lửa nóng.
D/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn của tùy ý ra vào trong cơ thể . Cảm giác căng cứng xâm chiếm đại não của đồng thời cảm giác từng nếp uốn trong tiểu huyệt bị nghiền áp đều truyền tín hiệu đến đại não, khoái cảm tầng tầng lớp lớp chồng chất bộc phát ra giống như pháo hoa sáng lạn.
“Hứa Từ…”
Hứa Từ tiến công thần tốc không hề có kỹ xảo gì đáng . Tựa hồ giống như chỉ là phát tiết mà thôi. Nhưng d/ụ/c v/ọ/n/g nguyên thủy như cũng khiến trở nên hưng phấn. Lúc thì cảm thấy đau đớn lúc lại kích thích khiến d/â/m t/h/ủ/y phun ra càng nhiều hơn.
Hứa Từ cảm giác cả người run rẩy, đôi tay nắm eo liên tục di chuyển.
D/ư/ơ/n/g v/ậ/t đâm vào rút ra liên tục, tiểu huyệt của phồng ra co lại theo thế giáp công của . Nó không ngừng quấn chặt lấy d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của .
Lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi, Hứa Từ thô lỗ như muốn đẩy vào tường.
“Nhịn một chút”
Trước kia đều là nhịn một chút giờ muốn nhịn một chút.
Anh dùng lực quá mạnh Tống Lê cắn môi không cho mình phát tiếng kêu quá lớn. Chỉ cảm thấy không khí quanh người mình đang không ngừng co rút mạnh mẽ còn thì sắp nổ mạnh.
Khi không còn chút sức lực nào tụt xuống Hứa Từ lại cầm lấy tay ấn trở lại tường. Mông đã bị cọ xát đau rát. D/ư/ơ/n/g v/ậ/t to lớn kia giống như roi thịt, ra sức quật trong cơ thể , cảm giác tê dại xen lẫn đau đớn và khoái cảm tràn lan toàn thân. Mỗi một lần đều đâm vào sâu nhất của .
Tống Lê rên rỉ đồng thời không nhịn khóc
“Hứa Từ…”
Giọng rách nát giống như tiểu huyệt cũng không ngăn , ngược lại khiến cho càng ngày càng hưng phấn.
Hứa Từ xoay người đặt trước ngực mình, tiếp theo Tống Lê đã bị ôm lên lưng để trên tường hai đùi bị tách ra chuyển hướng trực tiếp đối diện với d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của .
“A….”
Tống Lê rên lên một tiếng, đồng thời thẳng lưng đâm vào sâu.
Hứa Từ ác liệt dùng tay ấn mông xuống cho tiểu huyệt của nuốt trọn d/ư/ơ/n/g v/ậ/t cương cứng của .
“Ngoan một chút.”
Hứa Từ cắn cắn môi của
“Anh chỉ một lần, một lần là rồi.”
Năm ngón tay của xòe rộng nắm chặt mông , đây là biểu hiện cực kỳ của , thế hiện sẽ tiến công hoàn toàn. Tống Lê rơi nước mắt, tiểu huyệt bị đâm cho đỏ ửng.
Bạn thấy sao?