Không ai hiểu chiếm hữu dục của kể cả Hứa Từ.
Tống Lê sinh ra ở Tống gia, lại biết rằng từ khi sinh ra những gì của nhà họ Tống đều không thuộc về .
Tài sản của Tống Lập Quốc là của Tống Y, của Lý Ngọc Trinh thì là của chính bà ấy, Tống Lê hai bàn tay trắng.
Năm 14 tuổi chàng trai gặp đột nhiên biến mất theo một cách không bình thường.
Tống Lê thật ra không hiểu tại sao Hứa Từ lại dịu dàng với trong ngõ nhỏ kia, bởi vì bọn họ đã gặp nhau ở cái ngõ nhỏ đó. Ngay cả lời tỏ cũng không có.
Năm cuối cấp hai, Tống Lê thường xuyên tìm đánh đố rất nhàm chán. Hứa Từ mỗi lần đều phối hợp với .
Cô đã dùng rất nhiều cách vô liêm sỉ để đánh bại vì Tống Lê sẽ không vô sỉ đến mức bắt cược thua sẽ trở thành trai của .
Rất nhiều lần tiền thắng cược đều là cho Hứa Từ thành chân sai vặt đi mua đồ ăn vặt.
Năm đó đã béo lên vài kg một cách thần kỳ. Những chỗ thịt biến mất đã lâu đều trở về trên mặt .
Nhưng giữa đêm hè Tống Lê đứng dưới đèn đường vẫn không nhịn dừng lại kéo quai cặp sách của Hứa Từ
“Hứa Từ, em muốn hỏi.”
Đơn giản chỉ cần có thể quay đầu lại.
Hứa Từ vẫn vẻ mặt lạnh lùng ra vẻ có việc gì thì , không có việc gì. Nếu không phải vần lần thấy , Tống Lê đều nghi ngờ có phải cả ngày chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng này không.
Cô đi cà nhắc
“Em muốn , em muốn đổi tiền đặt cọc”
“Cái gì?”
Mỗi lần đổi đều là giúp đối phương một chuyện. Hứa Từ chưa từng thắng lần nào. Vốn người muốn theo đuổi là , bởi vì những đánh đố có chút nhàm chán này ngược lại cho Hứa
Từ là người việc nhiều nhất.
Trong trường học đã có những tin đồn, học sinh đầu cấp Hứa Từ thật sự theo đuổi Tống Lê. Anh cũng không có cách nào cũng lười giải thích
Tống Lê không bảo chân chạy mua đồ ăn, lại túm chiếc cặp sách trước ngực kia. Hứa Từ xoay người, hơi kiễng chân.
Đèn đường rất sáng lúc này đổi ý dùng tay che kín mắt .
Hứa Từ không thấy khuôn mặt đỏ ửng của , chỉ nghe thấy giọng cũng trở nên hồi hộp
“Tiền đặt cược lần này em muốn hỏi, có muốn hôn em không?”
Tống Lê rất hồi hộp giọng cũng run lên
“Thôi, em chỉ tùy tiện hỏi thôi. Mặc dù em thật sự thích nếu không muốn cũng không sao.”
Lông mi của rất dài, cọ vào lòng bàn tay ngứa ngứa.
Tống Lê đợi vài giây cũng không đợi trả lời, chỉ thấy Hứa Từ bị che mắt đang nhấp môi, nhanh như bị kim châm, yết hầu run rẩy.
Sau đó nghe tiếng nuốt nước bọt rõ ràng.
Tống Lê gan không lớn như , xong những lời này phản ứng đầu tiên là trốn, tay vừa mới buông ra còn chưa kịp xoay người, đã bị bắt lấy
“Được.”
Hứa Từ ôm thắt lưng của , cằm của Tống Lê bị người nâng lên. Cảm mềm mại rõ ràng dừng lại một cái chớp mắt rồi rời đi thì cả người nóng lên.
Mãi cho đến nhiều năm sau hồi tưởng lại, Tống Lê vẫn bị câu trả lời “Được” của Hứa Từ kia khiến cho . Cô vẫn quy kết cho việc mùa hè năm đó quá nóng.
Chỉ là có chút đồ vật một khi bắt sẽ không nhẫn tâm để nó trở thành hư ảo như cảnh trong mơ.
Hứa Từ là của , không ai có thể cướp . Cho dù là một bức thư viết tay sau này…
Hứa Từ không dỗ dành lâu Tống Lê cũng không phải là một người tùy tiện phát giận.
Khi đến viện kiểm sát còn chưa đến thời gian đi . Từ hành lang đến văn phòng rất ít người, không gian im ắng.
Tiếng Hứa Từ đóng cửa khiến cho nh””ớ đến lần trước mình đến đây, mặt đỏlên.
“ phát hiện da mặt em càng ngày càng mỏng.”
Anh trêu , sau đó bật điều hòa.
“Nóng không? Lát có thể toát mồ hôi bỏ mũ và khăn quàng ra.”
Tống Lê cởi khăn quàng ra trước rồi đưa cho .
“Rõ ràng là do da mặt ngày càng dầy.”
Anh từ chối cho ý kiến, đặt khăn quàng ở bên cạnh sau đó kéo ngồi vào lòng mình.
“Tống Lê với em một việc.”
“Vâng.”
“Dì bị bệnh, Hà Niệm Đồng là con duy nhất đã ở thành phố Du. Mặc dù bọn không có quan hệ huyết thống bình thường cũng ít qua lại thân vẫn có, dì ấy bảo quan tâm. Anh không có cách nào từ chối.”
Hừa Từ trước kia rất ít qua lại với người thân sau khi lớn lên cũng không tránh khỏi giải quyết những mối quan hệ này.
Thật ra tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi có năng lực tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình.
Công việc của Hà Niệm Đồng không có gì liên quan với , bình thường cũng không có mối quan hệ gì cho nên không thể rõ hai chữ chăm sóc.
Nhưng đôi khi hình thức thôi cũng để cho bố mẹ dễ chuyện.
Tống Lê cắn môi không gì một hồi lâu mới :
“Anh đã quyết định còn hỏi em gì?”
Hứa Từ xoa xoa lòng bàn tay của , lại vuốt ve chiếc nhẫn trên tay sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn
“Giờ em là nữ chủ nhân của chỉ đưa ra phương án, phê chuẩn hay không là do lãnh đạo.”
“Đừng dùng giọng quan của chuyện với em.”
Tuy rằng mặt cũng không vui vẻ đã đồng ý rồi.
Hứa Từ hôn nhẹ lên mu bàn tay của
“Cám ơn lãnh đạo phê chuẩn.”
Anh
“Giờ có thể cho biết vì sao lại tức giận như không? Tức giận đến mức như , di đều hi sinh, chốc lát về còn phải sửa tường nữa.”
Thấy trầm sắc mặt, Hứa Từ biết chuyện này không đơn giản như .
Anh cũng không thúc giục, im lặng ôm không buông tay.
Tống Lê nghe tiếng tim đập của dần dần bình tĩnh lại cúi đầu suy nghĩ.
Hứa Từ không thấy mắt .
Một lúc lâu xong một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của
“Hứa Từ em rất chán ghét ta.”
“Em không phải là người tốt, trước khi chuyện này với em, em đang trả thù ta. Em không muốn cho ta sống tử tế, em muốn ta biến về thành phố S”
Giọng nghẹn ngào, lại bình tĩnh khiến người ta sợ phát run.
“Anh dì bị bệnh bảo hỗ trợ chăm sóc ấy em đã hối hận việc này không ảnh hưởng đến việc em tiếp tục chán ghét ấy.”
“Không ai sẽ vô duyên vô cớ ghét một ai đó”
Khi Hứa Từ nâng tay lên giọt nước mắt trên mu bàn tay rơi vào ống tay áo rất nhanh biến mất không thấy.
“Việc này không phải em sai, chỉ là chúng ta cần đi tìm đáp án sau đó sẽ tìm ra cách giải quyết tốt nhất, đúng không?”
Cách giải quyết tốt nhất là gì? Tống Lê không biết. Ngay lúc này căn bản cũng không muốn biết. Cô chỉ biết khi bức thư của bị người ta tô vẽ linh tinh lên thật sự tức giận. Khi bị bốn phía chê , thật sự tức giận. Tức giận hơn nữa chính là qua rất lâu sau mới biết Hứa Từ vì lấy lại bức thư kia phải ăn khép nép với Hà Niệm Đồng. Hà Niệm Đồng dựa vào cái gì đã sai chuyện còn cao cao tại thượng như ? Dẫm chàng trai quý trọng dưới chân?
Nếu chỉ là những thứ này thì chỉ cần một lời giải thích là . Nếu có thể hào phóng một chút.
Nhưng buổi tối chín năm trước khi đi Maxcova, Hà Niệm Đồng không nên để chờ dưới mưa mấy tiếng đồng hồ.
“Cô ta ném hành lý của em.”
Tống Lê rất nhỏ
“Em đi Maxcova chỉ mang theo chút hành lý đó. Cô ta nhặt muốn trả lại cho em. Em đã chờ ta ở ngoài sân bay thật lâu vé máy bay sửa tới sửa lui ta lại ta đánh mất.”
Cô ngẩng mặt lên đôi mắt nặng nề
“Vốn ta có thể không trả cho em, không cần phải lừa dối em… Để cho em phải chờ ta, sau đó đánh mất nó”
Sân bay người đến người đi, hành lý của người khác nào túi nào thùng, chỉ có hành lý của chỉ là một quyển sách.
Tống Lê nghĩ không nhận , thật ra nhận hơn nữa còn trả lời bằng một bức thư .
Bạn thấy sao?