Tống Lê hộp hóa trang ngẩn người.
Quen biết Hà Niệm Đồng là khi học lớp 11. Cô nhớ tên này là bởi vì một thỏi son môi.
Minh Dư Hứa Từ rất khó theo đuổi, Tống Lê không tin
“Đó là bởi vì tôi không ra tay, cậu chờ, trong vòng 3 ngày tôi sẽ chinh phục ta.”
Nói rất chí khí Hứa Từ không để ý đến bao giờ.
Cô theo đuổi suốt năm cuối trung học cơ sở và cả một năm đầu trung học phổ thông. Cô theo đuổi đến mức Hứa Từ hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Khi dừng chân lại quay đầu Tống Lê vẫn đứng trên bậc thang
“Hứa Từ, cậu thật sự không muốn trai tớ sao? Ngoại hình của tớ cũng không đến mức kém cỏi như , cũng không phải là loại hình mà cậu không thích?”
Không có nam sinh nào không thích . Những nam sinh cùng khóa khi thảo luận về những xinh đẹp Tống Lê thường là người nhắc tên nhiều nhất. Cô ấy dường như biết không biết sắc đẹp là kẻ người.
Cô không ân cần với những người đó lại không từ chối họ đến gần giống như điều đó không quan trọng và không biết cách tránh sự nghi ngờ.
Hứa Từ mỗi lần đến đều có thể thấy tựa vào lan can với các nam sinh khác. Thấy ta lại đuổi theo không biết xấu hổ hỏi có muốn trai của không:
“Tống Lê, cậu không biết xấu hổ đúng không?”
Trên hành lang nhiều người như chỉ có to gan lớn mật đuổi theo phía sau hoặc là ngăn trước mặt những lời này.
“Tớ biết chứ.”
Tống Lê gật đầu lại đi về phía vài bước.
“Tớ không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, sao biết cậu thẹn thùng hơn tớ. Hay là lần sau tớ đổi cách khác nhé.”
Cô cứ chuyện như , không phải không muốn sửa.
Hứa Từ không thấy có chút thẹn thùng nào. Nhưng chưa kịp gì Tống Lê đã bị một nam sinh khác gọi lại, quay đầu trả lời sau đó quay lại với :
“Tớ đi về trước, lần sau gặp lại, Hứa Từ.”
“Nhớ lần sau không cần từ chối tớ, nếu không tớ cậu mất mặt sẽ xong đời.”
Hứa Từ đứng tại chỗ chạy đi. Cảm thấy thái độ của như không có khả năng chuyện gì thật sự.
Còn lại là người chân thật.
Nhưng không hề biết sau khi trở về Tống Lê tìm kiếm kinh nghiệm quanh mình. Cô không có nhiều khác giới không có đối tượng để hỏi kinh nghiệm. Nhưng hận rõ ràng sáng sớm đã tuyên bố phải theo đuổi người kia, sự quyết đoán này khiến người ta thán phục. Nam sinh trong lớp đều thích , mặc dù không thể tĩnh lữ cũng vui vẻ với .
Hơn mười tuổi cảm thật đơn thuần, cảm cũng đơn giản là việc luyến tiếc không thấy nhau.
Các nam sinh trong lớp dạy theo đuổi Hứa Từ như thế nào. Mặc dù bọn họ chưa bị người khác theo đuổi bao giờ cũng không hiểu tại sao Hứa Từ lại từ chối Tông Lê. Nhưng họ đã tự hỏi bọn họ truyền kinh nghiệm theo đuổi nữ thần cho .
“Đương nhiên là viết thư . Ai vội vàng tỏ không phải đồ ngu sao”
Bị mắng là đồ ngu Tống Lê đánh ta một chưởng. Ánh mắt muốn người căn bản không giấu
“Làm sao , giáp mặt tỏ thì sao? Đó gọi là dũng cảm. Viết thư chữ xấu như ai dám viết.”
Dù sao không viết.
Sau khi trở về rối rắm ba ngày, tan học cũng không đợi Minh Dư đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy viết thư. Rất chân thành đặt bút viết hai chữ “Hứa Từ”
Anh tốt như , học tập cũng rất chăm chỉ, hẳn là thích một dịu dàng mềm mại. không nên tùy tiện ra miệng. Nếu thích thư sẽ dành toàn bộ thành ý của mình để viết.
Chữ của Tống Lê không đẹp lắm, luyện thật lâu mới ra bản nháp những điều muốn . Sau đó thật sự chăm chép lên tờ giấy viết thư màu hồng nhạt.
Cuối cùng, thư còn đưa đến tay Hứa Từ đã bị người dùng son môi gạch ngang dọc xấu xí….
Cửa phòng hóa trang bị người đẩy ra không phải Hà Niệm Đồng đi vào.
Phó Thanh Hà tựa cửa .
“Thật xin lỗi, tôi không biết trước kia ấy đã đắc tội với .”
Anh ta chính là Hà Niệm Đồng.
Phó gia công tử ngàn hoa vạn bướm cành lá không dính thân.
Khi Tống Lê đi Hà Niệm Đồng vẫn là một con quỷ, không phải là thánh mẫu từ bi. Tống Y chặn hết mọi con đường trong giấc mơ thành ngôi sao của Hà Niệm Đồng. Là ta âm thầm nâng đỡ lên
“Nhưng tốt xấu gì cũng là người ngủ cùng giường với tôi, muốn ra tay xin nhẹ tay chút nếu không trở về không tôi dễ dỗ dành.”
“Tôi không có hứng thú đối với người phụ nữ của .”
Tống Lê không ngẩng đầu lên, thong thả
“Nhưng tốt nhất quản lý tay người phụ nữ của tốt một chút không phải đồ của ta đừng lấy, nếu không đừng trách người khác chém đồ vật của ấy.”
Lần này chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ. Nhắc nhở ta dù chín năm đã qua cũng phải nhớ như thế nào là đúng mực.
Phó Thanh Hà :
“Đương nhiên, tôi thích một người phụ nữ ý công bằng.”
Chưa đến sáu giờ, Hứa Từ đã đồng hồ tám lần. Trương Trọng Huân ngồi bên cạnh trêu
“Vội tan tầm?”
Vụ án buổi chiếu phát hiện có vấn đề cần kiểm chứng, muốn tan tầm đúng giờ không có khả năng.
Trương Trọng Huân cùng ra bên cạnh châm điếu thuốc khói thuốc mỏng manh che khuất gương mặt lạnh lùng trong trẻo của .
Sợ lát nữa về nhà mùi thuốc quá nhiều, Hứa Từ không hút nữa, tắt điếu thuốc trong tay.
“Ừ.”
Hứa Từ hơi hơi cúi đầu mỉm
“Sợ ấy về nhà không thấy tôi sẽ sốt ruột.”
“Chính là bé mà hàng năm cậu vẫy bay đi Maxcova kia?”
“Không tính là bé đã 27 tuổi, có thể kết hôn.”
Đừng là kết hôn, một đôi nhau từ thời học sinh đến hiện giờ bình thường thì con đã đi nhà trẻ. Hứa Từ có chút phiền muộn, lần trước còn hơi có 30% nhả ra, hiện giờ chưa nhắc gì tới chuyện này.
“Nóng vội phải không? Trước kia giúp cậu đi xem mặt cậu còn không thích. Hiện giờ lại biết sốt ruột rồi.”
“Không phải sốt ruột vì tuổi mà vì người kia là ấy.”
Hứa Từ trong lòng vội không thể lý giải .
Trương Trọng Huân tắt thuốc tay đút túi quần, một hồi lâu.
Trương Trọng Huân quen biết ít nhất đã năm năm.
Bởi vì trước đây có vụ án hợp tác một lần, khi đó Hứa Từ còn chưa tốt nghiệp, khi thực tập cũng có duyên phối hợp mấy lần.
Có manh mối gì không rõ, Trương Trọng Huân thường hỏi , mặc dù không cùng ngành ta rất thích tư duy logic và phong cách việc của .
Một người như , đối với cảm rất chân thành.
Trương trọng Huân biết mỗi năm đều đi Maxcova vài lần.
Có một năm vừa trở về, Hứa Từ đã gọi ta đi uống rượu, cầm một chiếc ô trong tay, đôi mắc đỏ lên vì cảm nước mắt không rơi xuống.
Thật lâu sau Trương Trọng Huân mới biết lần đó không gặp người mà đêm nào mình cũng nhớ. Bởi vì thay đổi địa chỉ.
Maxcova lớn như , chạy mấy phố đều không gặp người kia.
Đôi khi chỉ là muốn xa xa một lần là . Chỉ cần biết những ngày trời mưa họ không bị ướt là rồi.
Nhưng không thể ngờ ngay cả tâm nguyện nhỏ như biến thành hi vọng xa vời.
“Đội trưởng Trương, xem có phải ấy càng ngày càng trở nên nghiêm trọng không? Nếu không vì sao lại phải đổi bác sĩ. Cô ấy đã đổi bốn bác sĩ, bác sĩ thứ 4 là bác sĩ mà ấy thích nhất. Mỗi lần tôi đến thăm ấy, rõ ràng cúi đầu vừa ngắm vừa ngửi hoa ven đường. Nhưng hôm trước tôi đợi thật lâu họ cũng không xuất hiện.”
Anh uống say xong rất nhiều, giống như một ông lão lải nhải không hết chuyện.
“Maxcova trời mưa, ra ngoài luôn quên mang ô, không biết lần này có bị mưa ướt hay không”.
Trương Trọng Huân biết mỗi ngày đều xem thời tiết Maxcova.
“Vậy vì sao không có khả năng ấy không nữa?”
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều. Có thể chữa khỏi cho một người mắc bệnh trầm cảm, cũng có thể thay đổi tâm ý của một người.
Nhưng Hứa Từ ngay lúc đó rất khẳng định
“Sẽ không, Tôi không thay đổi, sẽ không thay đổi.”
Giọng rất nhẹ.
Trương Trọng Huân không biết thật lòng hay lời say.
Trong thế giới ngựa xe như nước, số liệu đều thay đổi trong nháy mắt không thấu lòng người như . Nhưng ngày tiếp theo Hứa Từ tỉnh lại vẫn với ta:
“Tối hôm qua tôi nằm mơ ấy đã trở lại.”
Một người cho nhớ đến ngày đêm như , Trương Trọng Huân không thể đánh giá nặng đến bao nhiêu. Nhưng người con có tên Tống Lê này hẳn sẽ không chỉ chiếm giữ chín năm ngắn ngủi của .
Trương Trọng Huân híp mắt Nhạc Phong cách đó không xa hô hai tiếng. Sau đó với Hứa Từ
“Được rồi, bà xã đương nhiên quan trọng. Đêm nay cậu về trước đi, có manh mối mới tôi sẽ liên hệ với cậu.”
“Tôi thiếu hai nhân .”
“Đâu có, đừng quên đến lúc đó mời tôi uống rượu mừng là .”
Anh ta vui vẻ, đi hai bước nhớ ra cái gì đột nhiên quay lại
“Đúng rồi, lần trước cậu bảo tôi ý có phải tên Cam Can không nhỉ. Gần đây ta chuẩn bị ra tù, nếu cậu có cố kỵ gì thì quan tâm hơn chút có vấn đề gì thì tìm tôi.”
Nụ trên môi Hứa Từ biến mất
“Được.”
Kết thúc công việc đã bảy giờ tối. Chụp mấy tiếng tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, trợ lý báo cáo lịch trình tiếp theo của , có đạo diễn muốn tìm quay một bộ phim điện ảnh. Kịch bản đã đưa đến Tống Y đã giúp xem cảm thấy cũng hơn nữa không thể cứ chụp cho tạp chí mãi.
Tâm huyết dâng trào vui vui có thể diễn viên mới là công việc chính của .
Tống Lê miễn cưỡng nghe tẩy trang xong chỉnh trang lại trang phục sau đó mới rời đi.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy người đứng dưới đèn đường.
“Hứa Từ.”
Cô chạy đến, cả ngày mệt mỏi đều biến mất không thấy tăm hơi.
Giống như khi ra khỏi nhà Hứa Từ ôm vào trong ngực thật chặt, cách áo khoác vẫn có thể cảm nhận vòng eo tinh tế của
“Thay quần áo?”
Buổi trưa sợ lạnh nên mặc áo lông.
“Quần áo kia hơi xấu, không thích. Giờ không lạnh có thể mặc áo khoác nhẹ”
Quả thật thời tiết thành phố Du ấm áp hơi thành phố S rất nhiều. Hiện giờ buổi tối không có gió, bên ngoài dòng xe cộ không ngừng ánh đèn ne ông khiến cho thành phố càng thêm lung linh.
Hứa Từ lấy khăn quàng trên cổ mình xuống, khoác trên người
“Làm việc mệt không?”
“Không sao, thấy đã hết mệt. Không phải cứ ở nhà chờ em sao?”
“Muốn thấy em sớm một chút.”
Hứa Từ dùng khăn quàng quấn quanh cổ , khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ còn lộ ra đôi mắt.
Anh vừa đưa tay nắm chọn lấy tay xong Tống Lê đã chỉ vào mặt rầu rĩ
“Nóng.”
“Không sợ bên ngoài có phóng viên?”
Cô không đội mũ, dáng người và khí chất mặc dù quàng khăn dễ dàng bị người ta nhận ra.
Hứa Từ không biết trong giới giải trí, tiếp không ít vụ án, cẩn thận đối với là tốt.
Tống Lê lại không quan tâm, không cần ý như
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì để cho người khác biết là em có trai vừa cao lại vừa đẹp trai.”
Cô tiến lên một chút ngẩng đầu hỏi
“Hay là muốn em ngạt thở?”
Hứa Từ kéo khăn quàng xuống một chút lộ ra chiếc miệng hồng nhỏ nhắn. Môi rất xinh đẹp. Các ở tuổi trưởng thành rất thích chưng diện. Trong túi lúc nào cũng có chiếc gương và lược nhỏ. Thường trộm bôi son sau lưng thấy giáo.
Tống Lê cũng thực thích, còn trộm hôn lên áo trắng của .
Mỗi lần Hứa Từ đều không quan tâm, rồi lại dung túng
“Muốn đi về như thế nào?”
Anh lái xe Tống Lê cũng có xe. Muốn chọn không khó tôn trọng quyết định của .
Tống Lê cũng không chọn có suy nghĩ kỳ lạ muốn đi bộ
“Hôm nay buổi tối thời tiết rất đẹp, nghĩ đi bộ cùng về. Cứ như tay trong tay.”
“Đi hơn mười km đó.”
“Đi cùng sẽ không mệt. Nếu thật sự không đi thì dừng lại nghỉ sau đó lại tiếp tục đi, cuối cùng sẽ trở về nhà.”
Tống Lê khoác tay , hai người đứng dưới hàng cây như một bức tranh.
Hứa Từ mặc âu phục màu đen bên ngoài là chiếc áo khoác dài cùng màu.
Tống Lê mắc áo khoác lông dê chiếc quần bò màu xám. Đứng bên cạnh ngay cả dáng người cao gầy cũng tương xứng.
Ngay từ đầu Hứa Từ đứng ở đó một mình có vẻ đơn độc lạnh lùng, ngay cả bóng cũng thấy lạnh lùng. Nhưng khi đến bên cạnh giống như bổ khuyết những chỗ thiếu, bức tranh trở nên trong trẻo ấm áp.
“Được.”
Hứa Từ đáp. Mệt có thể dừng lại, sẽ không thay đổi hướng đi về nhà cũng tuyệt đối không đột nhiên quay đầu rời đi.
Tống Lê bảo trợ lý lái xe của Hứa Từ về sau đó khoác tay đi bộ.
Mặc dù mặc quần áo ấm tai của vẫn bị gió thổi đỏ lên. Hứa Từ vừa nghe chuyện vừa kéo khăn quàng cổ lên che đôi tai của .
Dự báo thời tiết trời nhiều mây đến buổi tối lại thay đổi. Đêm đông mưa lạnh dù không phải mưa lớn.
Hứa Từ cởi áo khoác khoác lên người .
Bọn họ đã đi mấy km, hiện giờ chỉ có thể trú mưa dưới mái hiên
“Em có lạnh không?”
Anh cho tay vào túi mình.
Tống Lê lắc đầu
“Mùa đông ở Maxcova lạnh hơn đây nhiều lắm.”
Thành phố Du nhiệt độ thấp nhất chỉ khoảng 1 độ C. Bây giờ còn chưa đến thời gian lạnh nhất. Nhiệt độ không khí đều khoảng 5-10 độ C.
Hứa Từ
“Anh biết!”
“Sao biết, chưa từng đến Maxcova”
Bạn thấy sao?